Cũng không phải là tôi tự ti, mặc dù tôi vô cùng tin vào thiết kế của mình nhưng khi đứng trước những bậc thầy quốc tế thì tôi vẫn cảm thấy bản thân không đủ sức.
Trong lúc tôi đang im lặng nghĩ cách kết hợp cảm hứng lần này với bản thiết kế thì một ánh mắt lạnh lùng và giận dữ bỗng nhìn về phía tôi.
Tôi quay đầu theo phản xạ, đằng sau không hề có ai. Tôi nhìn phòng bao sau lưng mình với vẻ khó hiểu, cảm thấy hơi lạnh gáy.
Chẳng lẽ tôi nhầm rồi sao? Vừa nãy rõ ràng tôi cảm nhận được có người đang nhìn chằm chằm vào mình mà, hay đó thật sự là ảo giác?
Tôi quay đầu nhìn thêm lần nữa, gãi ót cảm thấy khó hiểu.
“Sao vậy? Có vấn đề gì à?” Độc Lập đặt ly rượu đỏ trong tay xuống, nhìn nét mặt kỳ lạ của tôi thì không nhịn được mở miệng hỏi.
Tôi hoàn hồn, nhếch môi lắc đầu:
“Không, không có gì, chỉ là ảo giác mà thôi.”
Đúng lúc tôi định ăn tiếp thì một giọng nói khàn khàn đầy thản nhiên vang lên sau lưng chúng tôi.
“Ngài Bryan, không ngờ anh lại đến đây, sao không báo trước với tôi một tiếng.”
Giọng nói này… là Lê Minh Quang?
Tôi không khỏi nằm chặt chiếc thìa trong tay.
Tôi mím môi quay đầu lại, quả nhiên trông thấy Lê Minh Quang mặc một bộ đồ tây màu đen, khuôn mặt tuấn tú sắc sảo.
Lâu lắm rồi tôi không gặp Lê Minh Quang, khi nhìn thấy anh ta, trong lòng tôi thoáng xuất hiện chút căm hận.
Nếu không phải do Lê Minh Quang thì Trần Thanh Vũ sẽ không chết, con của tôi cũng không chết, tất cả đều tại anh ta.
Nhưng tôi biết bây giờ tôi vẫn chưa có năng lực đối đầu với Lê Minh Quang, thế lực của anh ta ở thành phố này ngày càng lớn, nếu bây giờ tôi đánh trả thì chẳng khác gì châu chấu đá xe.
“Tổng giám đốc Quang cũng dùng bữa ở nhà hàng này à? Đúng là có duyên quá.” Độc Lập đứng dậy bắt tay Lê Minh Quang, dáng vẻ vô cùng tao nhã và lịch lãm.
Lê Minh Quang cười khẽ, anh ta nhìn Độc Lập một cái rồi quay sang tôi.
“Bảo Nhi, lâu rồi không gặp, sao lại không chào tôi một tiếng?”
Thái độ của Lê Minh Quang thân thiết và tự nhiên, dường như mối thù giữa chúng tôi không hề tồn tại. Trước đây, tôi chỉ cảm thấy Nguyễn Mỹ là một kẻ rất giỏi giả vờ.
Nhưng hôm nay sau khi gặp Lê Minh Quang, tôi mới phát hiện núi cao còn có núi cao hơn.
“Sao tôi dám làm thế với người có thân phận như tổng giám đốc Quang chứ?” Tôi mỉa mai trả lời, nhìn Lê Minh Quang với khuôn mặt không cảm xúc.
“Vẫn còn giận tôi à?”
Lê Minh Quang cười, kéo ghế bên cạnh tôi ra rồi ngồi xuống.
Thấy Lê Minh Quang ngồi một cách tự nhiên như thế, sau lưng tôi không khỏi căng cứng lại.
Tôi kìm nén sự kích động, lạnh lùng nhìn anh ta.
“Đừng căng thẳng như thế, ngài Bryan đến từ công ty lớn của Pháp, nếu có hành động không tốt thì sẽ khiến ngài ấy thất vọng đấy, dù sao ngài ấy cũng là một người đàn ông lịch lãm theo đuổi sự hoàn hảo mà.”
Thấy tôi sắp đánh trả, Lê Minh Quang bỗng ghé vào tai tôi, trầm giọng cảnh cáo.
Nghe thấy thế, người tôi không khỏi cứng đờ.
Bryan? Người tổ chức cuộc thi thiết kế lần này? Cũng là tổng giám đốc của công ty lớn đến từ nước Pháp?
Không ngờ người đàn ông mà tôi vô quen biết lại có bối cảnh lớn như tình vậy.
Trong lúc tôi đang vô cùng khiếp sợ, Độc Lập nói bằng giọng xin lỗi: “Thật xin lỗi, Bảo Nhi, tôi không cố ý giấu giếm thân phận đâu.”
“Không, tôi không có tức giận, chỉ hơi kinh ngạc thôi.” Tôi lúng túng nhìn Độc Lập rồi trả lời.
Không ngờ tổng giám đốc của một tập đoàn lại tán gẫu với tôi ở thư viện lâu như thế, hơn nữa bây giờ tôi mới biết thân phận cao quý khác thường của anh ta. Rốt cuộc tôi thiếu nhạy bén đến mức nào vậy?
“Ngài Bryan quen Bảo Nhi à?”
Lê Minh Quang nhìn tôi và Độc Lập với vẻ nghiền ngẫm, trong mắt thoáng hiện lên chút ánh sáng.
Khi nhìn thấy nét mặt này của Lê Minh Quang, tôi không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
Tôi giận tái mặt, lạnh nhạt nhìn anh ta rồi nói bằng giọng mỉa mai: “Tổng giám đốc Quang muốn hỏi gì?”
“Bảo Nhi, giữa chúng ta đâu cần phải căng thẳng như thế.” Lê Minh Quang nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng cưng chiều, tựa như đang bao dung cho sự tùy hứng của tôi.
Dáng vẻ này của Lê Minh Quang khiến tôi cảm thấy vô cùng chán ghét.
Tôi lạnh run cả người, chỉ lạnh lùng nhìn Lê Minh Quang. Đúng lúc tôi định mở miệng nói chuyện thì Độc Lập nhìn tôi và anh ta với vẻ hơi tò mò.
“Quan hệ giữa tổng giám đốc Quang và Bảo Nhi có vẻ rất kỳ lạ, hai người là một cặp à?”
“Không phải.”
“Đúng vậy.”
Tôi căm ghét bác bỏ, còn Lê Minh Quang thì gật đầu rồi nhìn tôi bằng ánh mắt cưng chiều.
Ánh mắt của anh ta khiến tôi hơi buồn nôn, tôi hừ lạnh: “Tổng giám đốc Quang quên uống thuốc trước khi ra ngoài à? Tôi là một cặp với anh từ bao giờ thể?”
“Có lẽ ngài Bryan không biết, tôi và Bảo Nhi từng là vợ chồng, cô ấy tức giận vì nguyên nhân nào đó nên đã ly hôn với tôi. Bây giờ tôi vẫn đang cố gắng cứu vãn cuộc hôn nhân của mình.” Lê Minh Quang nhìn tôi với khuôn mặt nghiêm túc và si tình.
Tôi cảm thấy anh ta thật ghê tởm.
“Thì ra tổng giám đốc Quang cũng là người giàu tình cảm.” Độc Lập trầm tư nhìn Lê Minh Quang.
“Đâu có, nghe nói ngài Bryan cũng rất giàu tình cảm, thích người trung thành với tình yêu và hôn nhân nhất.”
“Chắc chắn rồi, tình yêu là một chuyện thần thánh, hôn nhân cũng tương tự, chỉ có người trung thành với hai thứ này mới là bạn của Bryan tôi.” Độc Lập thay đổi vẻ lịch lãm và tao nhã vừa rồi, nghiêm túc nói với Lê Minh Quang.
“Xem ra chúng ta rất hợp, chẳng biết tôi có duyên phận trở thành tri kỷ của ngài Bryan không?”
“Đương