Tôi nghi ngờ quay đầu lại thì nhìn thấy một người đàn ông nước ngoài có thân hình cao lớn mang theo một đám đàn ông mặc đồ tây đi về phía chúng tôi.
Nguyễn Trung Quân cũng đi theo mấy người này tới.
Tôi lập tức lễ phép vươn tay nói với Nguyễn Trung Quân: “Chủ tịch Quân, hôm nay cháu tới đây giao hàng, nhưng hình như cô Mỹ muốn làm cháu phải khó xử rồi.”
“Huỳnh Bảo Nhi, cô đừng có ngậm máu phun người ở chỗ này, rõ ràng hàng cô giao tới có vấn đề, tôi chỉ dựa theo hợp đồng làm mà thôi. Bố, bố coi chuyện mà Huỳnh Bảo Nhi đã làm này, mấy mặt hàng đó căn bản không giống với mẫu, Huỳnh Bảo Nhi đầu cơ trục lợi, cô ta chính là một gian thương muốn gạt tiền của nhà họ Nguyễn chúng ta.”
Nguyễn Mỹ ôm lấy cánh tay của Nguyễn Trung Quân, làm nũng nói với Nguyễn Trung Quân.
Nghe thấy lời chỉ trích ác ý của Nguyễn Mỹ, khuôn mặt tôi vẫn không cảm xúc nói: “Cô Mỹ, cô có thể chịu trách nhiệm cho lời nói của mình không? Tội danh này có hơi lớn đấy, không biết cô Mỹ có thể chịu trách nhiệm nổi về lời mình nói hay không?”
“Huỳnh Bảo Nhi, cô nói bậy gì đó? Rõ ràng là hàng hóa cô giao tới có vấn đề, còn dám kiêu ngạo ở trước mặt chúng tôi sao? Nhà họ Nguyễn chúng tôi không cần lô hàng này, cô cứ về lo tiền bồi thường vi phạm hợp đồng đi.” Trên khuôn mặt của Nguyễn Mỹ hiện lên vẻ dữ tợn, dùng giọng điệu vô cùng mỉa mai khinh thường nói.
Không hề nghi ngờ, Nguyễn Mỹ đang cố ý, sao tôi có thể để Nguyễn Mỹ đạt mục đích được chứ?
Lúc tôi vừa định giải thích thì người đàn ông nước ngoài đi theo Nguyễn Trung Quân mới vừa mở miệng nói chuyện kia chỉ vào mấy bộ quần áo sau lưng tôi, phát ra một tiếng khen ngợi, sau đó lại không biết thì thầm với Nguyễn Trung Quân cái gì, bởi vì tôi không quá hiểu ngôn ngữ ông ấy nói, hơn nữa ông ấy nói quá nhanh cho nên tôi không thể nghe theo kịp được.
“Đuổi Huỳnh Bảo Nhi ra ngoài.” Giọng nói kiêu ngạo của Nguyễn Mỹ xẹt qua màng tai của tôi, tôi nhíu mày liếc nhìn Nguyễn Mỹ một cái, lúc bảo vệ ở phía sau lưng Nguyễn Mỹ đi tới muốn đuổi tôi và Diệu Hoa đuổi ra ngoài thì Nguyễn Trung Quân mở miệng.
“Dừng tay.”
Tôi căng thẳng nhìn Nguyễn Trung Quân, Diệu Hoa cũng vậy.
Nguyễn Mỹ thấy Nguyễn Trung Quân nói chuyện giúp tôi nên nổi giận nói với Nguyễn Trung Quân: “Bố, nhà họ Nguyễn của chúng ta không cần lô hàng này, bố nhìn Huỳnh Bảo Nhi đã làm cái gì đi, đống phế phẩm này hoàn toàn không phù hợp với những thỏa thuận trên hợp đồng…”
“Ông Farrell rất thích.” Trên khuôn mặt anh tuấn lịch lãm của Nguyễn Trung Quân mang theo một chút vừa lòng nhìn tôi, sau đó nói với Nguyễn Mỹ câu này.
Mặt của Nguyễn Mỹ đột nhiên cứng đờ, còn tôi thì vui vẻ nói: “Chủ tịch Quân, cháu đã thay đổi mẫu mã của lô hàng này một chút, nhưng chú yên tâm, nguyên liệu được chọn cho đợt hàng này vẫn như cũ.”
“Chú đương nhiên tin tưởng cách làm việc của cháu.”
Nguyễn Trung Quân nhìn tôi nói với ánh mắt ôn hòa.
Nghe được những lời này của Nguyễn Trung Quân, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ông Farrell chính là người đàn ông nước ngoài vừa mới lên tiếng, thì ra người đàn ông này chính là chủ của lô hàng này.
Ông ấy rất tán thưởng mẫu thiết kế này của tôi, sau khi chấp nhận lộ hàng và chi trả tiền đặt cọc còn lại xong, ông ấy còn cho tôi thêm sáu triệu tiền thưởng.
Lúc ông ấy đưa thêm tiền thưởng cho tôi, tôi lập tức lắc đầu: “Ông Farrell có thể thích quần áo do tôi làm là tôi đã rất vui mừng rồi, tôi không thể nhận số tiền này được.”
“Đây là chi phí vất vả của cô, đừng từ chối.” Ông Farrell là một người rất rộng rãi, ông ấy nói đây coi như tiền thưởng vì tôi đã làm ra những bộ quần áo đẹp như vậy, tôi cũng không tiện tiếp tục từ chối nữa, nếu tiếp tục từ chối có vẻ tôi không tôn trọng người ta cho lắm.
Tôi liếc nhìn ông Farrell một cái rồi nhận lấy tiền thưởng.
Tôi và ông Farrell đã thảo luận về đợt đặt hàng tiếp theo một lát rồi mới rời khỏi tập đoàn Aliba.
Lúc chúng tôi rời đi, Nguyễn Mỹ tức muốn hộc máu, dùng đôi mắt vô cùng oán hận nhìn tôi.
“Bảo Nhi, cậu có nhìn thấy không? Sắc mặt vừa rồi của Nguyễn Mỹ, ha ha ha. Thật sự buồn cười quá.” Ở trên đường trở về, bởi vì đã giao thành công lô hàng này, tâm trạng của Diệu Hoa cũng trở nên vô cùng tốt.
Tôi cong môi cười cười, nhìn xấp tiền trong tay, lắc lắc nói: “Tháng này chúng ta có thêm thu nhập, đêm nay chúng ta đến quán Hương Sơn đi, ngày mai mọi người nghỉ ngơi một ngày, ngày %3D mốt chính thức bắt đầu làm việc tiếp.”
Dù sao cả tuần nay chúng tôi đều đã lao vào công việc không hề nghỉ ngơi, ai cũng rất mệt mỏi, mong rằng tối nay sau khi ăn nhậu chơi bời một bữa, mọi người sẽ lấy lại hết tinh thần, ngày mốt mang năng lượng tràn trề quay trở lại công việc.
“Mình cảm thấy càng ngày cậu càng giống một bà chủ rồi đấy.” Diệu Hoa vuốt cằm nhìn tôi cười hì hì nói.
Tôi gõ lên trán Diệu Hoa một cái, nhướng mày nói: “Đương nhiên, cậu không nhìn thử xem mình là ai à, đi, chúng ta lập tức đi đặt bàn.”
Có thể thuận lợi hoàn thành đơn đặt hàng của Nguyễn Trung Quân, tôi đã vô cùng vui vẻ, hơn nữa lúc này cũng coi như là nhờ họa được phúc, vậy mà tôi lại có thể nhận được đơn đặt hàng mới lần thứ hai từ ông Farrell.
Khách sạn dưới danh nghĩa của ông ấy cần đặt một mẫu đồng phục thống nhất, nhưng phải khác với những khách sạn khác, bộ đồng phục phải thể hiện ra được sự đặc biệt thu hút ánh nhìn của khách hàng khiến họ gặp rồi sẽ không thể quên được, yêu cầu của ông ấy rất đơn giản, chính là phải ngắn gọn rộng rãi, thậm chí là ưu nhã quyến rũ.
Tôi đã có ý tưởng, ngày mai tôi có thể bắt đầu thiết kế cho ông ấy ngay. Hơn nữa đây là một đơn đặt hàng lớn, dưới danh nghĩa của ông ấy có hàng trăm khách sạn phân bố ở các nước, mỗi một khách sạn có hơn một ngàn nhân viên, tương đương với việc đây là một nguồn thu rất lớn, đương nhiên tôi phải làm việc cho cẩn thận.
Tuy thời gian tôi bắt đầu làm có hơi gấp gáp, nhưng vì trả nợ và tiếp tục duy trì tập đoàn Trần Thăng, tôi cần phải cố gắng thêm nữa mới được.
Cuộc thi thiết kế sắp tới gần, thời gian của tôi cũng càng ngày càng không đủ.
Quán Hương Sơn.
Đêm nay là đêm tôi tổ chức tiệc đãi nhân viên, tôi dùng tiền thưởng của ông Farrell làm thành ba giải thưởng, phát cho nhân viên siêng năng nhất, giải nhất hai triệu rưỡi, giải