“Chuyện đốt xưởng có phải do em làm không? Vừa rồi em và Nguyễn Mỹ đang làm gì đấy? Chi phiếu trong tay em là thế nào? Đừng nói với chị rằng tình cảm của em và Nguyễn Mỹ đã tốt đến mức cô ta có thể đưa tiền cho em xài nhé?”
Tôi cười lạnh nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Huỳnh Sang rồi giễu cợt nói.
Ánh mắt Huỳnh Sang lộ ra tia hung ác, nó nhìn về phía tôi rồi gầm lên: “Huỳnh Bảo Nhi, chị muốn nói gì thì cứ nói gì. Em nói cho chị biết, nếu như hôm nay chị đã biết được gì đó thì cũng đừng trách em không nương tay.” “Giết cô ta đi.” Sau khi Nguyễn Mỹ liếc nhìn tôi thì ra lệnh cho
Huỳnh Sang.
Ngay lập tức, Huỳnh Sang nhào vào người tôi, tôi không ngờ lòng dạ của Nguyễn Mỹ lại độc ác như vậy.
Cũng may vừa rồi tôi đã ghi lại cuộc đối thoại của Nguyễn Mỹ và Huỳnh Sang. Lần này, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hai người họ.
Tôi đè chiếc điện thoại di động xuống sâu trong túi, cố gắng trấn định bản thân rồi nhìn Huỳnh Sang mà giễu cợt lặp lại một lần nữa: “Huỳnh Sang, trận phóng hỏa rạng sáng hôm nay là do em làm có đúng không?” “Là em thì sao hả? Dù sao chị cũng phải chết, em không ngại nói cho chị biết luôn, chuyện lần trước cũng là do em làm đấy” Huỳnh Sang cười trào phúng, có lẽ nó cảm thấy tôi sẽ khó thoát khỏi tai kiếp lần này nên mới có dáng vẻ không sợ hãi như vậy. “Là Nguyễn Mỹ bảo em làm sao?”
Tôi nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Nguyễn Mỹ rồi nói với Huỳnh “Chị sắp chết đến nên rồi, hỏi những chuyện này còn có ý
Sang. nghĩa gì không?” Huỳnh Sang lấy một con dao từ trong túi ra, sau đó đi về phía tôi.
Tôi nhìn thấy dáng vẻ hung ác của Huỳnh Sang thì trong lòng không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Vốn dĩ tôi đã biết Huỳnh Sang là một con người như vậy, cho nên đối với việc nó trở nên tàn bạo như thế này thì đương nhiên tôi không hề ngạc nhiên, cũng không hề cảm thấy đau lòng khổ sở. “Cũng chính vì chị sắp chết nên mới muốn hỏi cho rõ, tất cả những chuyện này có phải là âm mưu của em và Nguyễn Mỹ không?” Tôi nhìn Nguyễn Mỹ rồi lạnh lùng nói. Nguyễn Mỹ sờ sờ lọn tóc xoăn của mình, dung mạo xinh đẹp của cô ta sát lại gần tôi rồi cười nói: “Không sai, chính là tôi làm đấy, thế cô muốn gì? Huỳnh Bảo Nhi, tôi đã nói với cô từ lâu rồi, tôi sẽ khiến cho cô sống không bằng chết. Cô cho rằng lần trước cô may mắn thoát chết thì lần này tôi sẽ bỏ qua cho cô sao? Vốn dĩ tôi định từ từ hành hạ cô, giam cầm cô lại nhưng đáng tiếc, cô lại muốn chết nhanh như vậy. Nếu như tôi không tác thành cho cô thì thật có lỗi với cô quá rồi.” “Cô thật hèn hạ.” Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Nguyễn Mỹ rồi phun ra bốn chữ.
Nguyễn Mỹ cười thật to, giống như một con gà mái đang động dục vậy. Tôi chán ghét nhìn Nguyễn Mỹ, hai tay dùng sức nắm chặt lại thành quyền. “Hèn hạ thì sao chứ? Huỳnh Bảo Nhi, cô có biết đã rất nhiều đêm tôi luôn muốn uống máu cô, rút gân cô ra, tôi muốn cô sống không bằng chết như thế nào không?” Lời nói âm hiểm của Nguyễn Mỹ vang lên khiến cả người tôi lạnh như băng.
Tôi vẫn luôn biết Nguyễn Mỹ vô cùng oán hận tôi, nhưng khi nghe thấy lời nói tàn bạo như vậy thì cũng không tránh khỏi hơi run rẩy. “Huỳnh Sang, mau ra tay đi, giết Huỳnh Bảo Nhi.” Đôi mắt lạnh lẽo của Nguyễn Mỹ liếc nhìn tôi rồi ra lệnh cho Huỳnh Sang.
Tôi vội vàng đè chặt chiếc điện thoại trong tay, cố gắng trước khi Huỳnh Sang ra tay với tôi thì ném chiếc điện thoại đến bụi cỏ cách đó không xa.
Nếu như điện thoại di động năm trên người tôi, một lát tôi xảy ra chuyện thì bọn họ nhất định sẽ lục soát ra được và lấy đi. “Huỳnh Bảo Nhi, chị đừng trách em, muốn trách thì hãy trách bản thân chị đi.”
Vẻ mặt Huỳnh Sang dữ tợn giơ con dao trong tay lên đâm về phía tôi. Tôi nhìn thấy động tác của Huỳnh Sang vô cùng dứt khoát, không hề có một chút áy náy nào với tôi thì trong lòng tôi hoàn toàn nguội lạnh.
Đều là máu mủ ruột thịt, nhưng mà tại sao mẹ và Huỳnh Sang lại đối xử với tôi ác độc như vậy chứ?
Tôi lấy tay chống lại hai cánh tay của Huỳnh Sang, không để nó được như ý. Dường như Huỳnh Sang không ngờ sức lực của tôi lớn như vậy, nó tức giận giơ chân lên đạp vào ngực tôi một phát.
Tôi không nhịn được phát ra một tiếng kêu đau, cả người bị Huỳnh Sang đá đến ngã xuống đất. “Huỳnh Bảo Nhi, cô đi chết đi.” Nguyễn Mỹ vừa đứng đó nhìn tôi bị Huỳnh Sang bắt nạt vừa lên tiếng hô. Tôi nghe thấy giọng nói của Nguyễn Mỹ, hai tay dùng sức nắm thật chặt kiềm chế tâm trạng của mình.
Nguyễn Mỹ… Huỳnh Sang… các người đều muốn tôi chết, nhưng mà… hết lần này đến lần khác tôi sẽ không để các người được như ý nguyện đâu.
Vào lúc Huỳnh Sang cầm dao đâm thẳng vào ngực tôi thì tôi lập tức giơ chân lên, đạp vào ngực Huỳnh Sang một cước thật mạnh.
Huỳnh Sang bị đau, phát ra một tiếng thét chói tai, con dao trong tay rơi trên mặt đất.
Trong lúc Huỳnh Sang đang vô cùng đau đớn, tôi bò dậy từ dưới đất rồi cố gắng chạy trốn khỏi đó. Nào ngờ vào lúc này, Nguyễn Mỹ lại nắm lấy tóc tôi và kéo tôi lại. “Huỳnh Bảo Nhi, cô cho rằng hôm nay tôi sẽ để cô rời khỏi được đây sao? Vì để tránh tai họa về sau, đương nhiên hôm nay cô chắc chắn phải chết.”
Giờ phút này, gương mặt xinh đẹp của Nguyễn Mỹ lại tỏ ra vô cùng dữ tợn.
Cô ta nhặt con dao dưới đất lên, ép sát vào cơ thể tôi, ánh mắt âm hiểm đáng sợ nhìn chằm chằm vào người tôi.
Tôi thấy Nguyễn Mỹ đang từng bước đến gần mình, cả người tôi lập tức trở nên lạnh cóng. Vừa rồi tôi bị Nguyễn Mỹ đối xử thô bạo như vậy nên bây giờ cơ thể vẫn còn một chút đau, hoàn toàn không còn sức lực để phản kháng lại cô ta nữa. “Hay là cô ngoan ngoãn chịu chết đi.” Nguyễn Mỹ nằm chặt con dao trong tay, con ngươi tàn độc hung hăng đâm loạn về phía tôi. Tôi vừa muốn né tránh động tác của Nguyễn Mỹ, nhưng chợt phát hiện đã không kịp nữa rồi.
Mắt thấy con dao trong tay Nguyễn Mỹ đang đâm tới người tôi, cả cơ thể tôi khẽ co lại, không biết làm thế nào, đột nhiên tôi nhìn thấy Nguyễn Mỹ đang mang giày cao gót.
Tôi khẽ cắn răng, dùng