Anh kề mặt lại gần bên tôi rồi nhìn tôi bằng ánh mắt nguy hiểm nói.
Tôi bị dáng vẻ hung dữ này của Trần Thanh Vũ dọa sợ, không nhịn được co cổ lại cười ngượng ngùng: “Em… em chỉ nói thế thôi, sao anh phải căng thẳng thế?” “Tốt nhất là thế, nếu như em dám qua lại lung tung với người đàn ông khác thì anh không để yên đâu.”
Trần Thanh Vũ liếc nhìn tôi rồi trầm giọng đáp.
Thật là… người đàn ông khốn kiếp này sao lại cứ bá đạo như thế chứ! “Trần Thanh Vũ… anh định lúc nào thì khôi phục lại thân phận?” “Sắp rồi.” Vì tôi đang vùi đầu vào vòng ngực của anh cho nên không nhìn thấy lúc đó đôi mắt của anh đã vụt lên một tia sáng lạnh lẽo. “Chúng ta có thể ở bên nhau cả đời không?”
Những chuyện xảy ra trước đây đã để lại trong lòng tôi những vết thương không thể xóa mờ, tôi vẫn hơi bất an nên nhìn anh hỏi. “Đồ ngốc, đương nhiên là chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời.”
Trần Thanh Vũ cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi tôi. Thật tốt quá… có thể bên cạnh nhau một đời. Đây có thể gọi là đã qua thời kỳ khó khăn rồi không? …
Ngày hôm sau, lúc tôi tỉnh dậy thì Trần Thanh Vũ đã không còn đây nữa.
Tôi trở nên hoảng hốt nghĩ rằng chuyện hôm qua chỉ là một giấc mơ, tận đến khi nhìn thấy tờ giấy nhớ trên bàn thì tôi mới có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Anh viết lên đó hai chữ như rồng bay phượng múa: “Đợi anh.”
Tôi nhìn tờ giấy trong tay mình rồi bất giác mỉm cười, Trần Thanh Vũ, em sẽ đợi anh, vì thế anh phải nhanh chóng trở về nhé.
Sau khi ổn định lại cảm xúc của mình, tôi thay một bộ quần áo màu trắng đi tới đồn công an.
Vì có những chứng cứ trong tay tôi cho nên Nguyễn Mỹ và
Huỳnh Sang đều bị giam lại mà không được bảo lãnh. Lần này,
Nguyễn Trung Quân cũng không lợi dụng các quan hệ đặc biệt để dặn dò chăm sóc cho Nguyễn Mỹ, chắc là họ cũng đã quá thất vọng với cô ta rồi. “Huỳnh Bảo Nhi, cô tới đây làm gì? Tới để cười nhạo tôi sao?”
Nguyễn Mỹ ngồi trước mặt tôi, cô ta cầm ống điện thoại lên nhìn tôi rồi cất lời chế giễu. Không ngờ bị giam ở đây mấy ngày rồi mà cô ta vẫn còn có thể kiêu căng như thế!
Xem ra tính cách của một số người đúng là không thể nào sửa được. “Nguyễn Mỹ, hôm nay tôi tới chỉ để nói với cô rằng thứ không phải của cô thì cuối cùng cũng không phải “Cô nói linh tinh cái gì thế hả? Trần Thanh Vũ vốn là của tôi, là do cô đề tiện tiểu nhân..” “Đê tiện tiểu nhân? Nói đến để tiện thì tôi có thể thắng được cô sao?” Tôi lạnh lùng cắt ngang lời của Nguyễn Mỹ rồi mở miệng chế giễu.
Đột nhiên gương mặt cô ta nhanh chóng thay đổi, ánh mắt vốn đã âm u nặng nề nay càng trở nên tàn ác trừng tôi. “Bây giờ cô tới đây là để cười nhạo tôi đúng không? Huỳnh Bảo Nhi, cô nghĩ chỉ dựa vào những thứ này thì có thể đánh bại được tôi sao? Tôi nói cho cô biết, tôi chính là con gái nhà họ Nguyễn, chính bố tôi đã khẳng định rồi.”
“E là phải khiến cô thất vọng rồi, bởi vì hôm nay tôi sẽ đi nói với bọn họ sự thật là tôi mới là con gái nhà họ Nguyễn.” “Sao? Có phải rất ngạc nhiên tại sao tôi lại biết được thân thể của mình không?”
Hiển nhiên lời nói của tôi đã kích thích Nguyễn Mỹ, bởi vì cô ta đột nhiên trở nên rất kích động. “Huỳnh Bảo Nhi, cô là đồ tiện nhân, cô dám..”
“Sao lại không dám? Cô chiếm lấy thân phân của tôi rất sung sướng nhỉ? Bây giờ còn định giữ mãi không trả sao? Nguyễn Mỹ, làm người không ai làm thế đâu.” “Cô câm mồm cho tôi, tôi mới là con gái nhà họ Nguyễn. Huỳnh Bảo Nhi, cô sẽ không thành công đâu, bố mẹ tôi sẽ không bao giờ nhận cô.” “Ha ha..”
Tôi nhìn dáng vẻ này của cô ta thì không nhịn được bật cười thành tiếng. “Cô cười cái gì? Tôi hỏi cô, cô cười cái gì hả?”
Cô ta ngồi ở bên kia liên tục đập lên mặt bàn, ánh mắt hung dữ nhìn tôi. “Tôi cười cô đã đến lúc này rồi mà còn không chịu thay đổi tính cách của mình.” “Cô..”
Nghe thấy giọng điệu của tôi như vậy, gương mặt cô ta đỏ bừng lên, đôi mắt cũng dính chặt lấy tôi. “Tôi không ở đây nói nhiều với cô nữa. Nguyễn Mỹ, cô nên tự mình giải quyết đi”
Tôi đứng dậy đặt điện thoại xuống, còn Nguyễn Mỹ ở bên kia vẫn đang cầm ống nghe nổi điên lên không biết hét cái gì. Mà tôi cũng không muốn biết, dù sao thì cuộc sống sau này của cô ta có thế nào cũng chẳng còn liên quan đến tôi.
Nguyễn Mỹ bị phán tù chung thân là điều không cần nghi ngờ, chí mong cuộc sống ở trong tù có thể giúp cô ta trở nên tỉnh táo hơn, đừng có ghi nhớ mãi những thứ không thuộc về mình nữa. “Bà chủ và ông chủ đi ra ngoài rồi, bây giờ vẫn chưa về.” “Ra ngoài sao? Không nói là đi đâu à?”
Sau khi rời khỏi đồn công an thì tôi lập tức đi thắng tới nhà họ Nguyễn, tôi cứ nghĩ là nếu Nguyễn Trung Quân không ở nhà thì ít nhất Trịnh Phương Thảo cũng ở nhà, nhưng ai ngờ người giúp việc lại nói rằng cả hai người đều đã đi rồi. “Việc này… chúng tôi cũng không rõ, hình như là ông chủ đưa bà chủ đi đâu đó cho khuây khỏa, hay là để tôi gọi cho ông chủ nhé?”
Người giúp việc khó xử nhìn tôi rồi đáp.
Nghe xong tôi lập tức lắc đầu.
Dù sao thì bây giờ tôi cũng không vội, nếu hai người họ đều không ở nhà thì ngày mai tôi lại tới sau. Sau khi rời khỏi đó, tôi vốn định tới phân xưởng xem thử một chút, ai ngờ được nửa đường lại bị người ta ngăn lại. “Huỳnh Bảo Nhi, con mẹ nó cô đã làm cái gì rồi?”
Lê Minh Quang đã lâu không gặp đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, hơn nữa còn không có chút phong