Tôi và Trần Thanh Vũ đi tới phòng bệnh của Bánh Gạo, tôi sờ mặt Bánh Gạo, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bánh Gạo lúc này đã trở nên trắng bệch, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó diễn tả được bằng lời. “Được rồi, không phải cục cưng không có việc gì sao? Đừng khóc.”
Trần Thanh Vũ thấy tôi cứ vừa nhìn Bánh Gạo vừa khóc, không nhịn được nhíu mày nói với tôi. “Đều tại em không chăm sóc tốt cho Bánh Gạo, Bánh Gạo còn nhỏ đã gặp phải chuyện như vậy rồi.” Hốc mắt của tôi đỏ lên, ngẩng đầu nhìn Trần Thanh Vũ, dùng giọng khàn khàn nói. “Huỳnh Bảo Nhi, em cứ như vậy anh sẽ tức giận đấy”
Trần Thanh Vũ xụ mặt không vui nhìn tôi, sau đó vươn tay lau nước mắt trên mí mắt của tôi một cách vô cùng thô lỗ.
“Em cứ mãi thương nhớ thằng nhóc quỷ này, đừng quên, anh mới là người đàn ông của em” “Trần Thanh Vũ… Anh thật vô lý” Nghe ra lời nói chua lè của
Trần Thanh Vũ, tôi không nhịn được trợn trắng mắt liếc nhìn Trần Thanh Vũ một cái rồi nói. “Về sau không được quan tâm nó hơn anh nữa, đừng quên anh mới là người đàn ông của em”
Trần Thanh Vũ nhướng đôi lông mày xấu xa lên, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nói với tôi. Lúc tôi đang đỏ mặt tía tai vì những lời bá đạo của Trần Thanh Vũ thì Mẹ Trịnh Phương Thảo đã tới.
Chắc là bà ấy đã biết tin tức Bánh Gạo đột nhiên phát bệnh rồi. “Bảo Nhi, bây giờ cháu ngoại của mẹ thế nào rồi?”
Mẹ Trịnh Phương Thảo khẩn trương nhìn tôi, trên khuôn mặt đoan trang của bà ấy mang đầy vẻ lo lắng. “Không có không sao rồi.” việc gì ạ, là viêm ruột thừa cấp tính, bây giờ đã “Không sao thì tốt, mẹ nghe bác sĩ Long nói Bánh Gạo đang ở trong phòng cấp cứu, mẹ thật sự rất sợ hãi, cháu ngoại tội nghiệp của mẹ”
Mẹ Trịnh Phương Thảo đi lên phía trước nhìn Bánh Gạo đang nằm ở trên giường, đau lòng vuốt lên khuôn mặt của Bánh Gạo nói. “Mẹ, sau khi Bánh Gạo khỏe lại con lập tức giao Bánh Gạo cho mẹ chăm sóc, được không mẹ?”
Tôi nhìn Mẹ Trịnh Phương Thảo, đưa ra một quyết định.
Công việc của tôi và Trần Thanh Vũ đều rất bận, không có bao nhiêu thời gian chăm sóc Bánh Gạo, nếu giao Bánh Gạo cho Mẹ Trịnh Phương Thảo chăm sóc thì tôi cũng yên tâm.
“Được, dù sao mẹ và bố con cũng không có việc gì làm, bố con nói mấy ngày nữa sẽ giao lại toàn bộ công ty cho con, mẹ và bố sẽ chăm Bánh Gạo cho con.”
Mẹ Trịnh Phương Thảo nghe tôi nói vậy thì vô cùng vui mừng nói. “Bố vẫn còn khỏe mạnh mà, không thể tiếp tục quản lý công ty thêm một thời gian nữa được sao ạ?”
Tôi nhìn mẹ, hơi bất đắc dĩ nói. Kể từ lúc tôi trở về nhà họ Nguyễn, bố đã bắt đầu không muốn lo chuyện của công ty, chuyện gì cũng ném cho tôi làm với lý do ông ấy bị thương phải nghỉ ngơi dưỡng thương. Nhưng sức khỏe của bố rất tốt, rõ ràng đã không có gì đáng ngại nhưng vẫn ăn vạ ở bệnh viện không chịu rời đi.
Lần đầu tiên tôi phát hiện, bố Nguyễn Trung Quân cũng có lúc mè nheo như vậy. “Bố của con vất vả lâu như vậy rồi, bây giờ đã có con ở đây, đương nhiên bố mẹ sẽ không tiếp tục lo chuyện của công ty nữa. Hơn nữa, mấy thứ kia vốn là để lại cho con, con là con gái duy nhất của bố mẹ, cái gì của công ty đều giao lại hết cho con, mẹ và bố con chỉ cần hưởng cuộc sống nhàn nhã hạnh phúc là được rồi.”
Mẹ Trịnh Phương Thảo nhìn tôi với ánh mắt hiền từ nói. Tôi vừa nghe xong đành phải bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nhưng những chuyện quan trọng, con vẫn muốn tìm bố để bàn bạc thêm.” “Ừm, Bảo Nhi, hôm nay con cũng rất mệt rồi, theo Thanh Vũ trở về nghỉ ngơi chút đi.”
Mẹ Trịnh Phương Thảo thấy tôi mỏi mệt như thế không nhịn được nói. Tôi đúng là rất rất mệt, gần đây công ty rất bận, Bánh Gạo lại xảy ra chuyện này. “Đêm nay để con ở lại canh Bánh Gạo đi.” Tôi lắc đầu, cho dù có mệt đến cỡ nào thì tôi cũng không muốn rời xa Bánh Gạo.
Sau khi Trần Thanh Vũ nghe tôi nói xong, sắc mặt vốn đã khó coi nay còn phủ thêm một lớp băng lạnh lẽo.
Mẹ Trịnh Phương Thảo bất đắc dĩ nói: “Bảo Nhi, nghe lời mẹ đi, sức khoẻ quan trọng, để mẹ chăm sóc Bánh Gạo là được rồi, bây giờ con lập tức trở về nghỉ ngơi đi”
Nhìn ánh mắt cố chấp của Mẹ Trịnh Phương Thảo, tôi đành phải theo Trần Thanh Vũ rời khỏi phòng bệnh của Bánh Gạo.
Lúc chúng tôi ở bên trong thang máy, tôi vừa định nói chuyện với Trần Thanh Vũ, Trần Thanh Vũ lại đè tôi lên trên vách tường, bá đạo thô bạo cắn lên miệng tôi. “Um ưm ưm..” Tôi bị Trần Thanh Vũ dùng phương thức này lấp kín miệng, tôi không nhịn được đấm đá túi bụi lên ngực của anh. “Huỳnh Bảo Nhi, em là của anh, có nghe thấy không?” Trần Thanh Vũ dùng ánh mắt hung ác trừng tôi, sau đó dùng giọng điệu nặng nề nói.
Tôi hơi cạn lời trợn mắt liếc nhìn Trần Thanh Vũ một cái. “Anh lại ghen tuông cái gì nữa vậy?” Lúc Trần Thanh Vũ buông miệng tôi ra, tôi không nhịn được vuốt lên cái miệng sưng đỏ của mình oán giận nói.
Dùng sức mạnh như vậy, coi miệng tôi là lạp xưởng sao? Đau chết mất. “Em không được lo lắng cho Bánh Gạo như vậy. Trần Thanh Vũ nhướng mày, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nói với tôi. Tôi nghe vậy mặt đen lại, sau đó bóp chặt lỗ tai của Trần Thanh Vũ nói: “Bánh Gạo là con trai của chúng ta, anh nói cái gì vậy?” “Dù sao sau này cũng là chồng của người khác.” Trần Thanh Vũ bất mãn nói.
Tôi vừa nghe lập tức cảm thấy hơi buồn cười. “Huỳnh Bảo Nhi, chúng ta kết hôn đi.”
Lúc tôi và Trần Thanh Vũ đang hưởng thụ cái ôm ấm áp, Trần Thanh Vũ đột nhiên nâng cằm tôi lên nhẹ giọng nói với tôi.
Kết hôn sao?
Tuy tôi và Trần Thanh Vũ quen nhau lại lần nữa, nhưng tôi không hề có suy nghĩ sẽ kết hôn.
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Trần Thanh Vũ, tôi không nhịn được nói: “Anh chỉ như vậy mà đã muốn cưới em rồi sao?” “Em muốn như thế nào?” Trần Thanh Vũ phóng túng cong môi lên, trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên chút quyến rũ nói. “Bây giờ em chính là chủ tịch ủy quyền của tập đoàn Aliba, không lâu nữa sẽ trở thành chủ tịch chính thức, muốn cưới một chủ tịch như em, anh không lấy ra chút thành ý thì sao mà được chứ?”
Tôi nhướng mày, khoanh tay nói với Trần Thanh Vũ. “Vậy… em muốn thành ý gì? Hả?” Trần Thanh Vũ đi tới trước mặt tôi, đột nhiên cắn lên vành tai của tôi nói.