Khả năng duy nhất chỉ có… “Em nghi ngờ là do Lê Minh Quang làm sao?” Tôi nói phân tích của mình cho Phan Huỳnh Đức, anh ta nghe xong, ánh mắt hơi trầm xuống và nói. “Bây giờ cũng chỉ có anh ta đối với ôm hận thù với tôi và Trần Thanh Vũ, tôi nghi ngờ chính Lê Minh Quang đã bắt Bánh Gạo đi.”
Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức, nói một cách thản nhiên. “Lê Minh Quang đã bỏ trốn rồi, người của tôi cũng chưa tìm ra được cậu ta đang ở đâu, yên tâm, tôi sẽ giúp em tìm Bánh Gạo.”
Phan Huỳnh Đức nhìn tôi thật lâu rồi đứng dậy rời đi. Sau khi Phan Huỳnh Đức đi rồi, tôi ngồi một mình trên ghế, ôm gối ngồi đờ ra.
Tôi đang nghĩ Lê Minh Quang có bản lĩnh tránh thoát tất cả tầm mắt của mọi người, rốt cục anh ta đang trốn ở đâu? Lê Minh Quang là một kẻ suy nghĩ vô cùng kín đáo, anh ta bắt Bánh Gạo chắc chắn là để đối phó với tôi và Trần Thanh Vũ. “Huỳnh Bảo Nhi.” Tôi nhớ Bánh Gạo tới mức không tài nào ngủ được, nửa đêm đang mơ mơ màng màng thì cảm giác được có người đang gọi.
Tôi bừng mở mắt, lập tức thấy được khuôn mặt phong trần mệt mỏi của Trần Thanh Vũ. “Trần Thanh Vũ.” Nhìn thấy khuôn mặt tuấn mĩ quen thuộc của anh, cuối cùng tôi cũng không thể khắc chế được nữa mà bật khóc. “Đừng khóc.” Ngón tay thô ráp của Trần Thanh Vũ vuốt ve mí mắt của tôi, thanh âm nặng nề nói.
Tôi hít mũi, vùi mặt vào lòng ngực Trần Thanh Vũ, thút thít nói: “Tìm không thấy Bánh Gạo, em sợ quá.” “Anh sẽ tìm được con của chúng ta, em đừng khóc.”
Trần Thanh Vũ hôn nhẹ lên mí mắt tôi, giọng nói lạnh như băng. “Em sợ Bánh Gạo xảy ra chuyện.” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, mắt khô khốc khó chịu.
Từ lúc Bánh Gạo xảy ra chuyện tới giờ, tôi khóc liên túc, bây giờ hai mắt đều đau xót như kim châm, khó chịu vô cùng.
Trần Thanh Vũ khẽ thở dài, trong ánh mắt mang theo tia nghiêm khắc: “Huỳnh Bảo Nhi, em nghe cho rõ, Bánh Gạo là con trai của Trần Thanh Vũ anh, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì, nếu em còn dám khóc nữa, anh sẽ không tha cho em đâu.” “Thật sự sẽ không có chuyện gì chứ?” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, hỏi một cách yếu ớt. “Anh bảo đảm.”
Trần Thanh Vũ ôm chặt lấy tôi, nói lại lần nữa. “Em tin anh, Trần Thanh Vũ.”
Trần Thanh Vũ nói Bánh Gạo sẽ không sao cả, chắc chắn Bánh Gạo sẽ không xảy ra chuyện gì.
Bánh Gạo, đừng sợ, bố mẹ sẽ tới cứu con ngay. …
Hôm sau, Phan Huỳnh Đức lại tới để nói vẫn chưa tìm ra được manh mối, tôi bắt đầu tuyệt vọng.
Người của Phan Huỳnh Đức và Trần Thanh Vũ đều đang đi tìm Bánh Gạo, thế nhưng, thủ đô này cũng chỉ rộng đến thế sao lại không tìm thấy Bánh Gạo chứ?
Ngày thứ ba, thứ tư…
Ngày nào mẹ Trịnh Phương Thảo cũng khóc, tôi không chỉ phải an ủi bà mà còn phải an ủi cả chính mình nữa.
Mãi cho tới một tuần sau, nghe nói ở bãi biển phía bắc thành phố, người ta vớt lên một cái xác của trẻ nhỏ, bởi vì đã bị biến dạng hoàn toàn nên người của đồn công an mời tôi tới để xác nhận xem có phải đứa con mất tích của chúng tôi không. “Không… không phải… tuyệt đối không phải Bánh Gạo nhà chúng ta . Google ngay trang — T r u m T r u y e n .c o m —
Tôi gục mặt vào lòng ngực Trần Thanh Vũ, hét lên với vị công an tới thông báo kia.
Dường như vị công an ấy hoảng sợ trước tiếng gào thét giăng xé tim gan của tôi, đành khó xử nhìn sang Trần Thanh Vũ: “Chủ tịch Vũ, tôi chỉ tới truyền đạt tin tức mà thôi, hi vọng các vị phối hợp một chút, dù sao thì đứa bé kia cũng có đặc điểm gần với những gì các vị mô tả.” “Tôi biết.”
Trần Thanh Vũ đưa đôi mắt nặng nề lướt qua vị công an kia một lượt, rồi cho người tiễn anh ta đi về, sau đó Trần Thanh Vũ lập tức nhìn tôi nói. “Huỳnh Bảo Nhi, chúng ta đi xem một chút nhé.” “Trần Thanh Vũ.” Tôi sợ hãi lắc đầu.
Tôi không muốn nhìn, đứa nhỏ kia chắc chắn không phải Bánh Gạo của tôi. “Ít nhất cũng phải đi xác nhận một chứ, không phải sao?” Trần Thanh Vũ xoa hốc mắt tôi, nhẹ giọng nói.
Đôi mắt tôi đỏ bừng nhìn anh, chỉ có thể thống khổ gật đầu.
Trần Thanh Vũ nói không sai, rốt cục đứa trẻ ấy có phải Bánh Gạo hay không, chúng tôi vẫn phải đích thân tới xem mới biết được.
Trần Thanh Vũ cho người lái xe tới bãi biển phía bắc.
Khi chúng tôi đến nơi, trên bãi biển có rất nhiều người, nhìn thấy tôi và Trần Thanh Vũ đi tới, mọi người đứng xem đều tản lui ra, ánh mắt đồng loạt dừng trên người tôi và Trần Thanh Vũ.
Vị công an phụ trách vụ án này đi tới, giới thiệu cho tôi và Trần Thanh Vũ: “Đứa trẻ này khoảng chừng một tuổi, là một bé trai, nhưng có lẽ do đã ngâm nước lâu ngày nên cơ thể đã hoàn toàn biến dạng, tạm thời không nhận diện được khuôn mặt, chúng tôi chỉ có thể mời hai người tới để xác minh xem có phải đứa con đã mất tích của hai người hay không.”
Ngón tay tôi run rẩy, toàn thân đều không nhịn được mà run lên bần bật.
Trần Thanh Vũ cảm nhận được cảm xúc biến hóa của tôi, cúi đầu hôn nhẹ lên vành tai tôi và nói: “Huỳnh Bảo Nhi, bình tĩnh lại.” Nhiệt độ từ đôi môi của Trần Thanh Vũ khiến tôi dần bình tĩnh lại, tôi và anh cùng đi tới chỗ thi thể đang nằm.
Trước khi mở ra, vị công an kia còn bảo chúng tôi phải chuẩn bị tinh thần, nhưng tới khi thật sự nhìn thấy cái xác ấy, tôi vẫn không nhịn được mà hoảng sợ. “Tình trạng tử vong khá tàn khốc, hai người nhìn bộ quần áo này có chút ấn tượng gì không. Bác sĩ pháp y đậy tấm vải trắng lại, hỏi Trần Thanh Vũ. “Không phải Bánh Gạo.” Tôi tựa vào lồng ngực Trần Thanh Vũ, lắc đầu nói với vị bác sĩ pháp y vừa dứt lời. “Cô Bảo Nhi chắc chắn chứ?” Vị bác sĩ pháp y kia có lẽ không ngờ tôi sẽ kiên định lắc đầu như vậy, nói một cách kinh ngạc. “Không phải Bánh Gạo, đứa trẻ này không phải Bánh Gạo của tôi, có nghe thấy không.” Tôi nhìn bác sĩ pháp y, thanh âm lạnh như băng.
Bác sĩ pháp y bất thình lình bị câu nói của tôi dọa sợ, chỉ ngơ ngác mà nhìn tôi.
Trần Thanh Vũ ôm eo tôi, không ngừng trấn an cảm xúc: “Ngoan, không phải Bánh Gạo” “Trần Thanh Vũ, đứa bé kia không phải Bánh Gạo đúng không?” Mắt tôi đỏ bừng nhìn Trần Thanh Vũ. “Ừ, không phải con trai chúng ta.”
Trần Thanh Vũ cúi đầu, không quan tâm những người xung quanh đang nhìn mà lưu luyến hôn nhẹ lên môi tôi.
Mọi người có chút khó hiểu nhìn tôi và Trần Thanh Vũ, anh chỉ nói một tiếng cảm ơn với họ rồi lập tức đưa tôi trở về nhà.
Trên xe, trong đầu tôi tất cả đều là cái xác trương phù biến dạng kia, tưởng tượng đến việc Bánh Gạo cũng có thể bị biến thành như vậy, toàn thân tôi cũng trở nên run sợ bất an. “Huỳnh Bảo Nhi, bình tĩnh lại, Bánh Gạo của chúng ta tuyệt đối sẽ không bị biến thành như thế, biết chưa?”
Trần Thanh Vũ cầm lấy tay tôi, đôi mắt sâu thắm nhìn tôi và nói. Tôi ngơ ngác nhìn Trần Thanh Vũ, hai hốc mắt dần nhiễm đỏ: “Thật vậy ư?”