Trần Thanh Vũ ngồi ở trên giường, hôn lên mi mắt của tôi nói: “Đừng sợ, anh sẽ tìm được con trai của chúng ta.”
Đầu mũi tôi chua xót, suýt chút nữa lại khóc nức nở lên. Tôi muốn nói với Trần Thanh Vũ, nhưng lời cảnh báo của Lê Minh Quang lại vang lên trong đầu, và tôi lập tức sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Tôi không thể lấy mạng của Bánh Gạo ra đánh cược được, tuyệt đối không thể.
Nếu Bánh Gạo xảy ra bất cứ gì, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân. “Có chuyện gì vậy? Sao nhìn bộ dạng em như đang có tâm sự Trần Thanh Vũ thực sự nhận ra biểu hiện kỳ lạ của tôi, anh cảm tôi lên và để tôi nhìn vào mắt anh, tôi gần như không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Thanh Vũ.
Tôi môi, vươn tay ôm eo Trần Thanh Vũ nói: “Trần Thanh Vũ, không có em thì anh cũng sẽ ổn chứ?” “Nói nhảm gì thế? Huỳnh Bảo Nhi, em đang giấu anh chuyện gì đúng không?”
Anh lạnh mặt, năm lấy vai của tôi, ánh mắt sắc bén lạnh lùng gắt gao nhìn chăm chăm vào mắt tôi. Tôi hơi sợ hãi trước ánh mắt của anh, suýt chút nữa nói hết ra.
“Em buồn ngủ” Tôi đảo mắt, oan ức nhìn Trần Thanh Vũ.
“Được rồi, đi ngủ Sau khi Trần Thanh Vũ nhìn tôi đánh giá từ trên xuống dưới, thấy tôi không có gì khác thường, anh choàng tay qua người tôi, tắt đèn đi Tôi tựa vào vòng tay của Trần Thanh Vũ, nghe tiếng tim đập mạnh của anh, nước mắt không kìm được chảy ra.
Tôi cố gắng hết sức chế cảm xúc để Trần Thanh Vũ không phát hiện ra điều gì.
Mười phút sau, tiếng thở đều đều của Trần Thanh Vũ vang lên, có vẻ gần đây anh thực sự rất mệt, vừa việc của công ty vừa việc của Bảnh Gạo. Mọi thứ đè nặng lên vai Trần Thanh Vũ, nhưng anh chưa bao giờ phàn nàn trước mặt tôi..
Tôi mở mắt ra, ngẩng đầu khỏi vòng tay của Trần Thanh Vũ, sau đó nhìn thấy ro ràng đường nét tuấn tú và thâm trầm của anh nhờ ánh đèn đường ngoài cửa sổ, Tôi gần như không thể kiểm soát được tay của mình, tôi vuốt ve khuôn mặt của Trần Thanh Vũ, khẽ chạm vào cánh môi của anh, nhẹ nhàng hôn nhẹ lên bờ môi ấy
. “Trần Thanh Vũ… em xin lỗi, em đã nói dối anh, em chi muốn giải cứu con của chúng ta”
Tôi sẽ đưa đứa trẻ về bên cạnh Trần Thanh Vũ một cách an toàn.
Vì vậy, Bánh Gạo, con nhất định phải chờ mẹ, được chứ?
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ vào ngày hôm sau. Lúc chạng vạng tối, tôi nói dối với mẹ và mọi người, một mình lái xe rời khỏi nhà.
Lúc này, Lê Minh Quang gọi điện đến, giọng nói của anh ta vẫn có chút u ám và kỳ quái, khiến người ta khó chịu. “Tôi đã lên đường rồi” Khi anh ta hỏi tôi đang ở đâu, tôi dửng dưng trả lời lại.
“Huỳnh Bảo Nhi, tốt nhất cô nên thông minh một chút, nếu không đừng trách tôi nhẫn tâm.”
“Tôi biết rất rõ sự tàn nhẫn của anh, cho nên tôi sẽ đi một mình theo yêu cầu của anh.”
Tôi cong môi lạnh lùng nói. “Tốt nhất là như thế. Người của tôi sẽ theo dõi cô suốt chặng đường. Nếu phát hiện ra một chiếc xe khả nghi đi theo sau cô, tôi sẽ gửi cánh tay của con trai thân yêu của cô đến trước mặt cô.” “Lê Minh Quang, đừng làm tổn thương con tôi.” Nghe những lời lạnh lùng của Lê Minh Quang, lưng tôi cứng lại.
Tôi không ngạc nhiên khi một người đàn ông như Lê Minh Quang chắc chắn sẽ dám làm điều như vậy. “Vậy thì phải xem biểu hiện của cô rồi.”
Nói xong, Lê Minh Quang cúp điện thoại.
Nghe tieng bip từ điện thoại, cho dù lo lắng cho Bánh Gạo như thể nào, lúc này tôi cũng chỉ có thể bó tay.
Tôi ném điện thoại xuống ghế, rồi tăng tốc đi về phía đường Vũ Văn Kiệt.
Tám giờ toi tôi đến đường Võ Văn Kiệt, nhưng tôi chi có thế đậu xe dưới chân núi, theo chỉ dẫn của Lê Minh Quang, tôi đỗ xe ở đó, để lại chia khóa ở đó, rồi trực tiếp đi đến kho hàng ở sau núi.
Hai người đàn ông mặc đồ đen với những hình xăm trên tay đi về phía tôi và yêu cầu tôi vào nhà kho ngay lập tức
Khi tôi bước vào, Lê Minh Quang đang ngồi ở giữa nhà kho trống không, anh ta mặc một bộ quần áo màu đen, giống như một tên ác quỷ khát máu. “Không ngờ, cô thật sự dám đến đây một mình.”
Lê Minh Quang ngẩng đầu lên, khuôn mặt bày ra vẻ xảo trá quý quyệt.
Khoảnh khắc nhìn thấy vẻ mặt của Lê Minh Quang, tôi cảm thấy kinh tởm, lạnh lùng nói: “Nếu tôi không đến đây một mình, anh sẽ làm hại Bánh Gạo, Lê Minh Quang, đừng nhiều lời nữa, Bánh Gạo ở đâu?”
Khi nghe thấy điều này, Lê Minh Quang nhíu mày, và sau khi vỗ tay, có người ôm Bánh Gạo ra ngoài.
Bánh Gạo vẫn đang khóc, khuôn mặt xinh đẹp của thắng bé tràn đầy nước mắt. Sau khi nhìn thấy Bánh Gạo không bị tổn thương, tôi không khói thở phào nhẹ nhõm.
“Bánh Gạo” Tôi gọi tên Bánh Gạo. Sau khi Bánh Gạo nghe thấy giọng tôi, thắng bé ngừng khóc. Thắng bé duỗi tay, vặn vẹo cơ thể muốn lao về phía tôi. “Giao đứa bé cho cô ta.”
Lê Minh Quang vẫy tay, và người đàn ông ôm Bánh Gạo ở phía sau đưa Bảnh Gạo cho tôi.
Tôi không ngờ Lê Minh Quang lại giao đứa trẻ cho tôi dễ dàng như vậy.
Tôi lo lắng ôm Bánh Gạo vào lòng, hôn lên mí mắt của Bánh Gạo và nói: “Bánh Gạo, con thực sự làm mẹ sợ chết khiếp.” “Mẹ… Mẹ.” Bánh Gạo gọi tên tôi, khuôn mặt nhỏ bé của nó vùi vào ngực tôi.
Đôi mắt tôi đỏ hoe, suýt trào nước mắt khi nghe những lời gọi mẹ giòn tan của Bánh Gạo, Bánh Gạo của tôi vẫn ổn, thật sự cảm ơn trời phật. “Bây giờ cô đã thấy đứa nhó, tiếp theo chính là lúc bữa tiệc chè chén vui chơi bắt đầu nhỉ?”
Giọng nói lạnh lùng và nguy hiểm của Lê Minh Quang lại vang lên, bàn tay tôi đang chạm vào mặt và tay của Bánh Gạo, đột nhiên run lên.
Anh ta muốn làm