Tôi nghe thấy giọng nói trầm ẩm dễ chịu của Trần Thanh Vũ, giống như ngày đó chúng tôi kết hôn, anh thì thầm bên tai tôi, ánh mát dịu dàng quyền rũ, khiến tôi hết sức lưu luyến.
Anh nói, Huỳnh Bảo Nhi, bắt đầu từ hôm nay, em chính là vợ của anh, sau này em không được phép nhìn những người đàn ông khác nữa.
Anh nói, không có ai yêu Bảo Nhi nhiều hơn anh, anh chính là người đàn ông của tôi.
Anh còn nói, Huỳnh Bảo Nhi, anh yêu em, yêu em rất nhiều rất nhiều, sau này chúng ta sẽ hạnh phúc cả đời.
Trần Thanh Vũ, nhưng mà, bây giờ anh đang ở đâu? Anh có biết rằng em đã trở về hay không?
Trần Thanh Vũ… “Tỉnh rồi à?” Tôi mở đôi mắt cay xè chua xót ra, hiện ra trước mắt tôi là một căn phòng đẹp đến chói mắt.
Tôi còn chưa hoàn hồn thì trên đầu truyền đến một giọng nói lạnh như băng.
Nghe giọng nói này, tôi không nhịn được khe khẽ run môi, dùng sức năm chặt lấy chăn bông đang đắp trên người.
“Huỳnh Bảo Nhi, đừng nghĩ rằng tôi sẽ lại buông tha cho em một lần nữa, nếu em còn tiếp tục muốn bày trò tự sát, thì tôi sẽ không nương tay đâu.”
Phan Huỳnh Đức từ cửa sổ bên kia bước tới, anh ta đứng ngược sáng, không còn đeo mặt nạ nữa, khuôn mặt giống hệt Trần Thanh Vũ, nhưng lại có chút hơi thở lạnh lùng dị thường, khiến tôi không nhịn được rùng mình một cái, cả người có rúm lại.
“Cậu chủ, thuốc đã nấu xong rồi.” Người giúp việc bưng một chén thuốc bậc bước vào phòng, củi đầu chào Phan Huỳnh Đức. Sau khi Phan Huỳnh Đức lạnh nhạt nhìn tôi, anh ta sai người giúp việc giúp tôi uống chén thuốc. Tôi nhìn chén thuốc bắc đen xì, trong lòng có chút mâu thuẫn không thể giải thích được,
“Muốn khỏe hơn thì uống ngay cho tôi, trừ khi em muốn chết trước khi nhìn thấy Trần Thanh Vũ.”
Phan Huỳnh Đức lạnh lùng nói, như thể anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng sự mâu thuẫn trong lòng tôi.
Phan Huỳnh Đức nói đúng, tôi nhất định phải sống tiếp.
Tôi mở miệng, để người giúp việc đút thuốc cho mình, uống xong miệng tôi đâng ngày khô khoác thì thấy một múi quýt được đưa đến trước mặt.
Tôi ngẩng đầu, nhìn Phan Huỳnh Đức đầy nghi ngờ. “Mặc dù em đã phản bội tôi, nhưng bây giờ em là người phụ nữ của tôi, cơ thể em là của tôi, mau ăn đi.” Phan Huỳnh Đức hừ lạnh, nhìn tôi và nói.
Tôi mím môi, há miệng nuốt múi quýt kia vào bụng.
“Từ nay về sau, tốt nhất là em nên ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, nếu còn dám phán kháng, tôi sẽ khiến em phải hối hận.”
Sau khi Phan Huỳnh Đức để cho người giúp việc rời đi, anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi, ngón tay mảnh khánh bóp mạnh lấy cảm tôi, nói với tôi một cách lạnh lùng.
Nhìn vẻ lạnh lùng và đáng sợ trên khuôn mặt của Phan Huỳnh Đức, tôi đưa tay ra, bàn tay yếu ớt níu áo Phan Huỳnh Đức. “Giúp tôi với, Phan Huỳnh Đức.”
Nếu Phan Huỳnh Đức biết tôi là Huỳnh Bảo Nhi, anh ta có thể giúp tôi, giúp tôi trở lại nhà họ Nguyễn, trở về bên cạnh Trần Thanh Vũ.
Anh ta biết người phụ nữ bên cạnh Trần Thanh Vũ là giả, anh ta có thể giúp tôi. “Muon tôi giúp em à?” Dường như Phan Huỳnh Đức có thể đọc được suy nghĩ của tôi, lạnh lùng mở miệng nói. Tôi vội vã gật đầu, nhìn Phan Huỳnh Đức với ánh mắt cầu xin. Phan Huỳnh Đức cười lạnh, “Đừng năm mơ.”
Anh ta thốt lên ba chữ, đẩy tôi rơi thẳng xuống vực thẳm. Phan Huỳnh Đức từ chối giúp tôi
. “Huỳnh Bảo Nhi, không phải em tự tin cho rằng tình cảm của em với Trần Thanh Vũ cực kì sâu nặng, không thể thay thế sao? Chi một người thay thế nho nhỏ, sao có thể cướp đi Trần Thanh Vũ được? Trần Thanh Vũ có thật sự yêu em không? Em thấy không, ngay cả người phụ nữ kia là vật thay thế, anh ta cũng không biết, điều đó chứng tỏ anh ta không hề yêu em.”
“Em có biết tại sao tôi lại biết người phụ nữ đó là kẻ giả mạo không?” Phan Huỳnh Đức nhìn tôi chắm châm, ánh mắt hiện lên một chút lạnh lùng xa lạ.
Tôi cắn môi nhìn Phan Huỳnh Đức.
Tôi cũng muốn biết tại sao Phan Huỳnh Đức lại nhận ra người phụ nữ kia là người thay thế. “Bởi vì… tôi hiểu rõ em.”
Phan Huỳnh Đức để lại những lời này, rồi đứng dậy rời khỏi đây. Tôi nhìn theo bóng lưng của Phan Huỳnh Đức, nước mắt không ngừng trào ra.
Tôi phải làm gì bây giờ?
Phan Huỳnh Đức hận tôi, anh ta không đồng ý giúp tôi, chính là để khiến tôi đau khổ.
Anh ta muốn trả thù cho sự lựa chọn ban đầu của tôi.
Kể từ hôm đó, tôi bắt đầu cuộc sống bị giam cầm bởi Phan Huỳnh Đức.
Cũng may sau lần đó, Phan Huỳnh Đức không làm gì quá đáng với tôi, cảm của tôi đã không sao nữa, lưỡi cũng ổn rồi. Trước đây, tôi thật sự đã hạ quyết tâm của mình, nếu Phan Huỳnh Đức chạm vào người tôi, tôi sẽ căn lưỡi tự sát. May mắn thay, Phan Huỳnh Đức đã phát hiện kịp thời và ngăn tôi lại, nếu không, lưỡi đã bị tôi can đứt rồi.
Phan Huỳnh Đức ngày nào cũng ở biệt thự, dường như không cần phải làm việc, anh ta thường xuyên ôm tôi, ngây ngẩn nhìn mặt tôi, không biết đang nghĩ gì.
Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt giống hệt Trần Thanh Vũ của Phan Huỳnh Đức, tôi không nhịn được lại mềm lòng.
Tôi bị Lê Minh Quang dùng dao đâm vào tim, người không ngại nguy hiểm nhảy xuống vách núi cứu tôi là Phan Huỳnh Đức.
Người cứu sống tôi cũng là Phan Huỳnh Đức, mặc dù anh ta giả làm Trần Thanh Vũ, nhưng mà tôi biết, Phan Huỳnh Đức có lẽ, không phải là người xấu. Tôi đã cố gắng nhờ Phan Huỳnh Đức giúp đỡ, nhưng lần nào cũng thất bại.
“Huỳnh Bảo Nhi, đừng lãng phí thời gian, chắc chắn tôi sẽ không giúp em.” Phan Huỳnh Đức đi đến bên cạnh tôi, hai tay giữ lấy khuôn mặt tôi, cười lạnh nói.
Tôi buồn bã nhìn Phan Huỳnh Đức, không nói gì. “Người bạn tốt kia của em, thực sự rất quan tâm đến em, mỗi ngày đều gọi điện cho em, thậm chí còn đến đồn công an báo án.”
Phan Huỳnh Đức nheo mất, thán nhiên nhìn tôi nói.
Anh ta đang nhắc đến Vũ Khả Hân.
Tôi ngầng đầu nhin Phan Huỳnh Đức, nói theo khẩu hình miệng: “Tôi muốn gặp Vũ Khả Hân. “Người phụ nữ kia không tệ, cấp dưới của tôi chắc chắn sẽ rất thích.”
Dường như Phan Huỳnh Đức không thấy cảm xúc bất thường trong mắt tôi, vẫn tiếp tục