Phan Huỳnh Đức không quan tâm đến vẻ mặt của tôi, cố chấp kẻo tôi về phía cái máy gắp thủ bóng.
Tôi không ngờ rằng Phan Huỳnh Đức lại còn biết những thứ này
Kỹ năng gắp thú bông của Phan Huỳnh Đức rất tốt, chắng mấy chốc anh ta đã gặp được nhiều thủ bông và ném cho tôi.
Ông chủ bày ra vẻ mặt cay củ, như muốn yêu cầu Phan Huỳnh Đức rời khỏi cửa hàng của mình.
Sau khi chơi đùa ở đó một lúc, Phan Huỳnh Đức đưa tôi đi chơi những thứ khác.
Đã lâu rồi tôi mới có được niềm vui như vậy, và tôi không thể không mim cười khi nhìn Phan Huỳnh Đức cầm súng lục và chơi bắn súng.
Kỹ thuật bắn súng của Phan Huỳnh Đức rất chuẩn xác, anh đã bắn trúng tất cả các quả bóng bay. Tôi đã nhận được rất nhiều phần thưởng, tôi cầm những phần thưởng đó lên và nhìn khuôn mặt đeo mặt nạ bạc của Phan Huỳnh
Đức qua tấm màn che màu đen, trái tim tôi khẽ rung động.
Có lẽ, đúng như những gì Phan Huỳnh Đức đã nói, tôi có thể sống tốt với Phan Huỳnh Đức, một cuộc sống bình yên như bao người khác. “Hôm nay em có vui không?” Phan Huỳnh Đức thấy tôi vui vẻ, đưa tay ra âu yếm ôm eo tôi.
Đối với sự thân mật đột ngột của Phan Huỳnh Đức, thực ra tôi vẫn có chút khó chịu.
Tôi khẽ văn người, tránh né bàn tay của Phan Huỳnh Đức, nhưng Phan Huỳnh Đức lại nhéo mạnh vào eo tôi, đôi mắt xanh lục lạnh lùng lộ ra vẻ mờ ảo dị thường trong màn đêm lờ mờ.
Anh ta hơi nheo mắt lại, có chút ẩn ý nói với tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, em nên làm quen đi.”
Cơ thể tôi đột nhiên run lên vì những lời này của Phan Huỳnh
Đức.
Tôi bị Phan Huỳnh Đức kéo đen bên cạnh chiếc xe đang đậu, khi anh ta định đưa tôi vào trong xe, lúc này tôi đã nhìn thấy Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ.
Không ngờ lại gặp Trần Thanh Vũ ở chỗ này?
Những giải thưởng vốn năm trong tay tôi cũng bị tuột xuống ngay khoảnh khắc tôi nhìn thấy Trần Thanh Vũ. Phan Huỳnh Đức liếc nhìn tôi, cúi xuống nhặt tất cả giải thưởng trên mặt đất và đưa cho tôi.
Tôi cần môi không nói gì. “Hôm nay trong anh Đức thật hào hứng nhỉ.” Rõ ràng Trần Thanh Vũ đã nhìn thấy tôi và Phan Huỳnh Đức.
Anh ấy ôm lấy Nguyễn Mỹ, đi về phía Phan Huỳnh Đức và tôi, còn nhìn Phan Huỳnh Đức một cách chế giễu.
Phan Huỳnh Đức chỉ liếc nhìn Trần Thanh Vũ, và nói đầy ẩn ý: “Tổng giám đốc Vũ cũng vậy. Đưa vợ đến những nơi vui chơi giải trí này thật không giống phong cách của anh.” “Bánh Gạo muốn qua đây chơi nên tôi đưa nó qua thôi” Trần Thanh Vũ thờ ơ giải thích.
Khi nghe thấy hai từ Bánh Gạo, tôi nở một nụ cười gượng gạo, cụp mất xuống, nhẹ nhàng kéo tay Phan Huỳnh Đức. Tôi không muốn đối mặt với Trần Thanh Vũ nữa.
Mỗi khi nhìn thấy Trần Thanh Vũ, trái tim của tôi đều như bị ngàn mũi kim đâm vào, rất đau.
Thực sự rất rất đau.
Bây giờ, tôi chỉ muốn tránh xa Trần Thanh Vũ. “Người phụ nữ của tôi có chút không thoải mái, vì vậy tôi sẽ không làm phiền hai vị nữa.”
Phan Huỳnh Đức cau mày liếc nhìn tôi, sau khi nói với Trần Thanh Vũ, anh ta ôm tôi và lên xe.
Sau khi cửa xe đóng lại, toàn thân tôi cứng đờ, hai mắt trống rồng nhìn Trần Thanh Vũ và Nguyên Mỹ đang rời đi.
Trần Thanh Vũ, tại sao chúng ta lại như thể này? Rõ ràng là gần ngay trước mắt nhưng sao lại như xa tận chân trời vậy. “Huỳnh Bảo Nhi, em cũng nên từ bỏ đi.”
Giọng nói trầm ấm của Phan Huỳnh Đức vang lên bên tai tôi, tôi bị lời nói của Phan Huỳnh Đức kích thích, cả người cứng đờ.
Tôi dùng sức năm chặt tay, đôi mắt hơi rủ xuống.
Đúng… tôi thực sự… nên từ bỏ đoạn tình cảm này, tôi thực sự nên từ bỏ đoạn ký ức này. “Vân Hạ, tình hình của cô gần đây càng ngày càng tệ, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Nói cho tôi biết một chút đi” Sau khi bất ngờ gặp Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ ở chợ đêm, tâm trạng của tôi dao động rất nhiều.
Tôi cổ thuyết phục bản thân rằng tôi sẽ từ bỏ Trần Thanh Vũ.
Tuy nhiên, mỗi khi nhắm mắt lại, bóng dáng của Trần Thanh Vũ vẫn hiện lên trong đầu tôi. Vũ Khả Hân thấy tinh trạng của tôi như vậy nên cất giọng hỏi.
Cô ấy rất quan tâm đến tôi, tôi biết, nhưng tôi không có cách nào đáp lại những lời của Vũ Khả Hân.
Cho đến khi tôi vô tình xem được tin tức mới nhất vào buổi chiều, tôi biết tin Bánh Gạo mất tích, cả người tôi như muốn sụp đổ. “Vân Hạ, cô bị sao vậy?” Vũ Khả Hân vẫn luôn ở bên cạnh tôi, cô ấy hơi hoảng sợ khi nhìn bộ dạng của tôi. Tôi nắm lấy tay Vũ Khả Hân và mở miệng phát ra âm thanh ah ah.
Vũ Khả Hân không biết tại sao tôi lại kích động như thế, sau đó cô ấy nhìn tờ báo trên tay tôi và giải thích: “Hôm nay tôi cũng nhìn thấy tin tức này. Tôi nghe nói người nhà họ Trần và nhà họ Nguyễn đang tìm kiếm đứa nhỏ, không biết rốt cuộc cậu chủ nhỏ của nhà họ Trân đã chạy đi đâu.”
Tại sao lại xảy ra chuyện này? Không phải Bảnh Gạo vẫn luôn ở nhà họ Trần sao? Tại sao bây giờ lại mất tích?
Tôi loạng choạng quay đầu lại, lập tức chạy lên lầu, tôi muốn tìm Phan Huỳnh Đức, chắc hẳn Phan Huỳnh Đức sẽ có cách tìm được Bảnh Gạo. “Vân Hạ, đừng chạy nhanh như vậy.”
Vũ Khả Hân kinh ngạc gọi tên tôi ở phía sau. “Cô tìm ông chủ sao?” Khi tôi chạy đến tâng ba, Victor đang ở bên ngoài canh giữ, anh ta ngạc nhiên khi nhin thấy tôi.
Tôi kích động gật đầu.
Victor mở cửa và mời tôi vào.
Khi tôi bước vào, hình như Phan Huỳnh Đức đang có một cuộc họp từ xa, sau khi nhin thấy tôi, anh ta lập tức tất cuộc họp và đứng dậy đi về phía tôi. “Làm sao vậy? Sao lại hốt hoảng như vậy?”
Tôi nằm lấy áo của Phan Huỳnh Đức và đưa tờ báo đã bị tôi làm nhàu bét cho anh ta.
Tôi chỉ vào tin tức về việc mất tích của Bánh Gạo, rồi nhìn Phan Huỳnh Đức với vẻ lo lắng. “Bị phát hiện mất tích vào lúc mười giờ sáng nay. Người giúp việc đưa cậu bé đi chơi bên ngoài biệt thự, trong lúc không chú ý thì cậu bé đã mất tích, người giúp việc đã bị Trần Thanh Vũ bắt lại điều tra, còn chuyện Bảnh Gạo biến mất như thế nào thì vẫn đang