Như vậy là có ý gì?
Tôi còn chưa kịp hiểu được những lời Trần Thanh Kiên nói là có ý gì, thân thể đã bị đẩy mạnh ra ngoài.
Ngay sau đó, một luồng ánh sáng trắng lóa xet qua mắt tôi, tôi bị thứ ảnh sáng này kích thích, không chịu nổi mà rên rỉ thành tiếng. “Vân Hạ, cuối cùng cô cũng tính rồi, làm tôi sợ chết mất, huhuhu.”
Tôi vừa mở mắt ra đã thấy một bóng đen nhào tới chỗ tôi, ôm chầm lấy tôi thật chặt.
Tôi nghe được tiếng nức nở của Vũ Khả Hân, không nhịn được mà khẽ nhíu mày. “A.” Tôi hé miệng, giọng nói khô khốc khàn đặc khiến tôi khó chịu vô cùng.
Vũ Khả Hân thấy thế thì lập tức buông tôi ra, rót cho tôi một ly nước, cắm ổng hút vào rồi đưa tới trước mặt tôi.
Tôi ghé miệng uống hết cả ly nướC.
Khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Khả Hân giờ đây tiều tụy vô cùng, trong mắt cô ấy ánh lên sự bi thương mà nhìn tôi, đôi con ngươi đó bừng nức nở: “Bảo Nhi, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ? Suýt chút nữa cô đã bị chết cháy rồi cô có biết không?”
Chết cháy? Phải rồi, tôi bị Nguyễn Mỹ nhốt vào trong phòng tối, còn cả Bánh Gạo nữa, họ muốn thiêu cháy chúng tôi? Sau đó thì Phan Huỳnh Đức xuất hiện.
Bánh Gạo!
Tôi hoảng hốt muốn bật dậy khỏi giường nhưng lại bị Vũ Khả
Hân giữ lại. “Không được cử động, vết bỏng sau lưng cô rất nặng, miệng vết thương còn chưa đóng cô mà lộn xộn làm vết thương rách ra là phiền đó.”
Tôi tha thiết nhìn Vũ Khả Hân, tôi muốn nhìn thấy Bánh Gạo, Bánh Gạo của tôi sao rồi. “Cô muốn đi tìm Bánh Gạo phải không?” Vũ Khả Hân cứ như đọc được suy nghĩ trong lòng tôi vậy, cô ấy nhìn tôi rồi nghiêm túc hỏi.
Tôi nhìn Vũ Khả Hân, mạnh mẽ gật “Bánh Gạo không sao cả, người nhà họ Trần đã tới đón thắng bé về rồi, nhưng cô đó, chút nữa là không cứu được rồi, cậu Đức tức giận vô cùng, suyt nữa là phá cả cải bệnh viện này đi…” “Vũ Khả Hân, cô đi ra ngoài đi” Vũ Khả Hân còn chưa nói hết thì Phan Huỳnh Đức đã xuất hiện, anh ta lạnh lùng nhìn tôi một cái rồi lời Vũ Khả Hân, cô đi ra ngoài.
Hai mắt Vũ Khả Hân đỏ bừng, lo lắng nhìn tôi một chút rồi đứng dậy rời đi.
Vũ Khả Hân vừa đi khỏi, phòng bệnh đã trở nên quỷ dị lạ thường, thậm chi là lặng ngắt như tờ.
Phan Huỳnh Đức đi tới, từ trên cao nhìn xuống mà nói với tôi. “Huỳnh Bảo Nhi, em muốn chết có phải không?”
Giọng nói của Phan Huỳnh Đức nặng như đeo đá, lại như mang theo một cơn bão tuyết dày đặc.
Tôi biết, Phan Huỳnh Đức đang rất giận, dù sao lần này cũng là do tôi không suy nghĩ thấu đáo, nhẽ ra trước đó tôi nên thương lượng với anh ta một chút.
Thế nhưng chỉ cần nghĩ tới Bánh Gạo sẽ xảy ra chuyện gì là tôi đều không thể nghĩ thêm được gì nữa, mặc kệ đó là hiểm nguy hay giăng bẫy thì tôi đều phải đi.
Bởi vì đó là con trai tôi.
Tôi há miệng thở dốc, nhìn khuôn mặt u ám của Phan Huỳnh Đức mà không thể nói được một lời. “Nếu em Đột nhiên Phan Huỳnh Đức cúi người, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng ngực.
Cắm anh ta đặt vào vai tôi, thanh âm trầm lãnh mà non.
Phan Huỳnh Đức…
Tôi chưa từng gặp qua dáng vẻ này của anh ta, hình ảnh Phan Huỳnh Đức yếu đuối thậm chí là phờ phạc khiến cho trái tim tôi rung động mạnh mẽ “Huỳnh Bảo Nhi, nếu em chết, tôi sẽ không tha cho Trần Thanh
Vũ đâu, cũng sẽ không bỏ qua cho Trịnh Phương Thảo và Nguyễn
Trung Quân, em biết chứ?” Phan Huỳnh Đức ngẩng đầu, đồi con ngươi xanh biếc càng trở nên âm u sâu thẩm.
Tôi nhìn anh ta rồi từ từ khép mắt.
Phan Huỳnh Đức, cảm ơn anh… “Huỳnh Bảo Nhi, ở lại bên tôi không được sao? Trần Thanh Vũ đã không còn tư cách mang cho em hạnh phúc, tôi và anh ta… vốn dĩ là một, những gì anh ta có thể cho em, tôi cũng có thể… được không? Huỳnh Bảo Nhi.” “Huỳnh Báo Nhi… sau này tôi chỉ cần một mình em thôi, tôi sẽ đối xử với em thật tốt.” “Vậy nên, đừng rời bỏ tôi, chúng ta sống cùng nhau, có được không?”
Phan Huỳnh Đức nói rất nhiều điều khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu.
Phan Huỳnh Đức là một người tốt, anh ta xứng đáng có được người phụ nữ tốt hơn, chứ không phải là một kẻ vô dụng như tôi.
Hôm sau, tinh thần tối đã khá lên đôi chút, Vũ Khả Hân thao thao bất tuyệt kể cho tôi nghe rằng sau khi tôi được Phan Huỳnh Đức cứu về thi hôn mê nửa tháng mới tỉnh lại, khi được đưa tới bệnh viện, bác sĩ đã nhiều lần nói tôi khó lòng mà qua khỏi.
Phan Huỳnh Đức dí súng vào đầu bác sĩ, nói nếu không cứu sống được tôi thì tất cả bọn họ đừng ai nghĩ tới việc sống tiếp. Sau đó thì cũng may ý chỉ sinh tôn của tôi quả mãnh liệt nên mới có thể cứu được.
Tôi thầm nghĩ, nói không chừng chính là Trần Thanh Kiên đã đuổi tôi trở về. “Vân Hạ, cô muốn cái gi thì cứ bảo với tôi là được, trước khi vết thương trên người cô kết váy thì tuyệt đối không được cử động.” Vũ Khả Hân thấy tôi vặn vẹo thân thể muốn xuống giường thì lập tức cản tôi lại, còn nghiêm túc mà nói với tôi. Tôi nhìn Vũ Khả Hân, đành phải ủ rũ mà tiếp tục nằm ở trên giường. “Muốn ăn tảo không?” Vũ Khả Hân thấy tôi ngoan ngoãn không cử động nữa thì cầm lên một quả táo hỏi tôi.
Tôi nhìn cô ấy một chút rồi khẽ lắc đầu.
Bây giờ tôi chẳng có tâm trạng nào mà ăn táo cả, tôi muốn gặp con tôi. “Còn nho thi sao?” Vũ Khả Hân thấy tôi không muốn ăn gì thì lại không nhịn được hỏi tiếp.
Tôi nhắm mắt lại, không quan tâm tới cô ấy nữa. “Vân Hạ, vết thương lại đau sao?”
Vũ Khả Hân thấy tôi không để ý tới mình thì lại nghĩ là do vết thương của tôi bị đau, cẩn trọng lại gần tôi, lo lắng hỏi.
Tôi nhìn Vũ Khả Hân, nhíu mày lắc đầu. Tôi chỉ là muốn… rất muốn gặp con tôi mà thôi. “Vậy tôi đi về hầm canh cho cô nhé, hôm nay cô muốn ăn canh gì? Mấy món canh gà chắc là cô đều ngán lắm rồi nhỉ? Hay là nấu nấm hồng cô nhé? Hoặc là linh chi? Không thì nấu canh rau dền nhé?”
Vũ Khả Hân lẩm bẩm, tôi cảm thấy có chút