Trần Thanh Vũ đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía tôi, anh mặc đồ đen, giống như đang chim dan vào trong bóng đêm. Nhìn bóng lưng của Trần Thanh Vũ, hốc mắt tôi đó lên. Tôi đi về phía Trần Thanh Vũ, ôm chặt lấy eo anh.
Cơ thể Trần Thanh Vũ đột nhiên cứng đờ.
Anh quay đầu lại nhìn tôi, khuôn mặt đẹp trai mang theo một chút quyển luyển. “Bảo Nhi, em đã đến rồi.”
Trần Thanh Vũ… Quả nhiên anh đã sớm biết?
Tôi cản môi, nhìn Trần Thanh Vũ, không ngừng rơi lệ. “Thật xin lỗi vì đã để em chịu khổ như vậy, anh vẫn luôn phái người tìm em nhưng không tìm thấy, anh biết Lê Minh Quang đang đặt Nguyễn Mỹ bên người mình, nhưng anh chỉ có thể nhẫn nhịn, anh muốn một lưới bắt hết bọn họ, chi có thể làm em chịu thiệt thòi.”
Trần Thanh Vũ sờ lên mặt tôi, lau khô nước mắt trên mí mắt tôi. Trần Thanh Vũ, em sẽ ở bên cạnh anh, chiến đấu với đám người Lê Minh Quang cùng anh.
Tôi nắm tay Trần Thanh Vũ, nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng kiên định. “Lê Minh Quang dám làm ra chuyện quá đáng như thế, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ta, anh đã chuẩn bị lâu như vậy thì sẽ không từ bỏ, anh ta để lại không ít vết sẹo trên người em, anh phải đòi lại gấp đôi, còn Nguyễn Mỹ, anh cũng sẽ không bỏ qua.”
Trần Thanh Vũ nguy hiểm nheo mắt lại, nói bằng giọng điệu âm trầm lạnh nhạt.
Tôi gật đầu, trong mắt cũng hiện lên tia hận thù.
Lê Minh Quang, Nguyễn Mỹ, tuyệt đối không thể để cho họ chạy thoát lần thứ hai. “Những việc này cử giao cho anh, ba ngày sau, tập đoàn Aliba và Trần Thăng tuyên bố phá sản, chắc chắn Lê Minh Quang sẽ xuất hiện, cho nên ba ngày sau, chúng ta sẽ có thể ở bên nhau.” Trần Thanh Vũ ôm tôi, chuyển cảnh mội qua bên tai tôi nói. “Huỳnh Bảo Nhi, ba ngày này, em nhất định phải tự chăm sóc cho bản thân thật tốt, chờ anh đen đón em và Bánh Gạo, biết chưa?”
Tôi lắc đầu, nhón mũi chân, hôn lên cầm Trần Thanh Vũ. Tôi muốn nói với anh rằng tôi muốn chiến đấu cùng anh, tôi muốn xem kết cục của Lê Minh Quang và Nguyễn Mỹ. “Anh đã lên kế hoạch tất cả mọi thứ, Huỳnh Bảo Nhi, chờ anh đón em về nhé.” Trần Thanh Vũ ôm tôi lên trên giường. “Lâu rồi chúng ta không ở bên nhau, Huỳnh Bảo Nhi”
Trần Thanh Vũ cởi quần áo trên người tôi, nhìn vết sẹo trên người tôi, anh cúi đầu dùng cánh môi nóng bỏng nhẹ nhàng hôn lên những vết sẹo ấy. “Rất đau đúng không? Là lỗi của anh, anh không bảo vệ tốt cho em”
Tôi không trách Trần Thanh Vũ, là do năng lực của tôi không đủ nên mới không bảo vệ được mình.
Tôi ôm đầu Trần Thanh Vũ, mở hai chân ra để anh tiến vào. “Tất cả rồi sẽ kết thúc, Bảo Nhi, em nhất định phải hạnh phúc, cho dù… không có anh, cũng phải hạnh phúc, biết không? Tuy anh rất ghét Phan Huỳnh Đức, nhưng anh ta có năng lực bảo vệ em.”
Trần Thanh Vũ, anh đang nói cái gì vậy?
Tôi trơn tròn mắt nhìn Trần Thanh Vũ đang giữ chặt eo tôi không ngừng va chạm, đầu tôi hơi choáng váng.
Tôi bị Trần Thanh Vũ cướp lấy hô hấp, căn bản là không nghe rõ anh đang nói gì.
Trần Thanh Vũ va chạm cơ thể tôi từng đợt một, dường như muốn khắc tôi vào tận xương tủy. “Huỳnh Bảo Nhi, anh yêu em, nhớ kỹ, anh yêu em.” “A.” Tôi nghẹn ngào thở doc, cơ thể không còn sức lực năm dưới thân Trần Thanh Vũ,
Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy có chất lỏng lạnh băng chảy xuống mặt mình, thật lạnh… “Mẹ.” Tôi tinh dậy, nhìn thấy bên cạnh không phải Trần Thanh Vũ, mà là Bảnh Gạo đang dựa vào trong lòng tôi.
Bánh Gạo lắc lắc khuôn mặt đảng yêu, đôi mắt to tràn đây vui mừng nhìn tôi. “Bánh Gạo?” Tôi chần chờ một chút, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Bánh Gạo, nhưng lại không thể phát ra âm thanh. “Mẹ. Me…” Bảnh Gạo ôm cổ tôi, không ngừng gọi tôi. Không phải tôi đang ở nhà họ Trần sao? Tôi nhớ rõ tôi và Trấn
Thanh Vũ…
Nghĩ đến cảnh tượng chúng tôi triền miên trong phòng sách, tai tôi không thể không nóng lên. Tôi ôm Bánh Gạo, lúc định đứng dậy, tôi cảm thấy nhức mỏi vô cùng.
Cảm giác này..
Trần Thanh Vũ đâu?
Tôi hoảng loạn bế Bánh Gạo, đi dép vào chạy ra ngoài, lúc đi đến cửa thì đụng phải Vũ Khả Hân.
Vũ Khả Hân nhin dáng vẻ hoảng loạn của tôi, lo lắng hỏi: “Vân Hạ, cô làm sao vậy?” Tôi nhìn Vũ Khả Hân, sốt ruột gọi tên Trần Thanh Vũ, nhưng Vũ
Khả Hân như không hiểu tôi đang nói gì, chỉ kéo tay tôi trở về phòng. “Vết thương trên người cô còn chưa lành, đừng lộn xộn, năm xuống đi.”
Tôi không chịu nằm xuống, ngồi dậy một lần nữa, Vũ Khả Hân nhìn dáng vẻ cố chấp của tôi, không rõ lý do hói: “Vân Hạ, hôm nay có làm sao vậy?” “Trần Thanh Vũ đang ở đâu?” Tôi nắm lấy tay Vũ Khả Hân, việt lên lòng bàn tay cô ấy.
Vũ Khả Hân nhìn tôi, ánh mắt hơi lập loè, không trả lời tôi. toàn thân “Vân Hạ, cô đang nói gì vậy? Tôi không hiểu cô viết gì, được rồi, cô ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi..” Tôi nhìn ánh mất lập loè của Vũ Khả Hân, sắc mặt trầm xuống, nhẹ nhàng đẩy Vũ Khả Hân ra rồi rời đi.
Vũ Khả Hân nhìn tôi như vậy, hơi khổ sở nói: “Vân Hạ, không cần quan tâm đến chuyện tập đoàn Trần Thăng đâu, họ đã sớm.”
Đã sớm làm sao?
Tôi nhìn Vũ Khả Hân, đáy mắt hiện lên tia sợ hãi.
Trần Thanh Vũ nói, ba ngày nữa, sau khi tập đoàn Trần Thăng và Aliba tuyên bố