Trần Thanh Vũ quấn chặt chân tôi vào hai bên hông của anh, mỗi lần anh tiến vào cử như đang đâm vào chỗ sâu nhất trong tâm hồn tôi vậy.
Nhiệt độ nóng rực tựa dung nham thiêu đốt khắp người tôi. Nóng quá, nhưng thực sự rất ấm áp. Anh bế tôi lên, chúng tôi duy trì tư thế này, mỗi một bước chân đều làm anh thâm nhập sâu hơn. Anh ấn tôi lên vách tường, căng hai chân tôi ra rồi mãnh liệt cảm rut. “Trần Thanh Vũ… a..” Tôi ôm lấy Trần Thanh Vũ, không ngừng hét chói tai. “Huỳnh Bảo Nhi.. Sau ngày hôm nay, em hãy quên anh đi, anh muốn em giữ những hồi ức tốt đẹp nhất về anh. Anh dán cánh môi nóng bỏng lên vành tai tôi rồi thấp giọng nỉ non.
Gió ngoài cửa sổ thực sự rất ấm áp, kích thích khắp thân thể tôi. “Á, đau quả…” Ngày hôm sau, tôi bị ánh năng chói mắt ngoài cửa số đánh thức.
Tôi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa la, căn phòng này cực kỳ cũ nát, thoạt nhin có vẻ như đã lâu lắm rồi không có ai ở lại.
Tôi từ từ đứng dậy, từ vị trí xương hông truyền đến một cơn đau nhức, đầu óc tôi hơi mơ màng.
Tôi từ từ cúi đầu xuống thì nhìn thấy mình đã mặc quần áo đầy đủ.
Tôi đặt bàn tay xuống dưới đáy quần, cảm giác đau đớn truyền đến khiến tôi nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm qua.
Nóng rực thô to, va chạm mãnh liệt, còn có tiếng gầm rống của Trần Thanh Vũ, thậm chí còn có tiếng tôi say mê thét chói tai. Tất cả mọi thứ đều đang không ngừng xoay chuyển trong não tôi, kích thích ký ức của tôi,
Trần Thanh Vũ..
Tôi khó khăn bò dậy trên nền đất rồi gọi tên Trần Thanh Vũ. Thế nhưng khắp căn phòng đều cực kỳ trống rỗng, căn bản không còn ai ở đây.
Trần Thanh Vü… anh đang ở đâu vậy? Trần Thanh Vũ…
Tôi ngồi xổm xuống che mặt mình lại, không kìm được mà khóc ra tiếng.
Em rõ ràng đã nhin thấy anh mà.
Tại sao lại trốn tránh em chứ? Em vất vả làm, em khổ sở lãm. Tên khôn nhà anh, sao anh lại đối xử với em như thế này? Tại sao anh lại làm thế? … “Bảo Nhi, cô đi đâu vậy? Tôi tìm cô mãi đấy.” Lúc tôi hồn bay phách lạc rời khỏi căn nhà rách nát kia, về được biệt thự thì thấy Vũ Khả Hân đang đứng ở cửa chờ tôi. Thấy tôi đã trở về, đôi mắt của cô ấy sáng ngời hẳn lên, cô ấy bước lại gần năm lấy tay tôi. “Vũ Khả Hân, anh ấy lại đi rồi.” Tôi nhìn Vũ Khả Hân, hốc mắt tôi không kìm được mà đó lên.
Vũ Khá Hân nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, cô ấy không rõ tôi đang nói gì nên chi dùng vẻ mặt lo lắng hỏi tôi: “Bảo Nhi, tối qua cô đi đầu vậy? Tôi tìm cô cả đêm đấy.” “Tôi… Không sao. Tôi hơi mệt, tôi muốn nghi ngơi.”
Tôi lắc đầu bước thắng vào biệt thự. Tôi về đến phòng ngủ thì cởi hết quần áo ra, nhìn thấy những dấu vết xinh đẹp trên người minh thì che miệng lại, chậm rãi ngồi xuống rồi bật khóc.
Trần Thanh Vũ… tên khốn nhà anh, sao anh dám đối xử với em như thế này?
Rõ ràng anh vẫn còn sống, vì sao lại không chịu xuất hiện? Anh là tên đáng ghét nhất trên thế gian. “Mẹ ơi.” Sau khi tôi tắm rửa xong rồi bước ra thì Bánh Gạo nhào lại chỗ tôi, ôm chặt lấy cổ tôi. “Bánh Gạo, sao vậy con?” Tôi sắp xếp lại cảm xúc của mình, bế
Bánh Gạo lên. “Mẹ ơi, Bánh Gạo rất nhớ mẹ”
Bảnh Gạo dùng khuôn mặt của thằng bé cọ cọ lên mặt tôi, ấm ức nói. “Mẹ cũng nhó Bánh Gạo lắm” Tôi nhìn khuôn mặt Bánh Gạo càng lớn lên càng giống Trần Thanh Vũ, không nhịn được lên tiếng nói. “Thể thì hôm nay mẹ chơi với Bánh Gạo được không?” Bánh Gạo ôm cổ tôi, vẻ mặt đầy mong chờ nhìn tôi hỏi.
Nghe Bánh Gạo nói vậy, tôi hơi chần chừ.
Tôi đã đồng ý sẽ thiết kế cho Bernice, mà giờ tôi còn chưa bất tay vào làm nữa. Bernice tin tưởng tôi như vậy, tôi cũng không thế làm ông ấy thất vọng được.
Thế nhưng tôi cũng không muốn làm Bánh Gạo thất vọng, rơi vào đường cùng, tôi chỉ đành phải gật đầu rồi nói: “Được, hôm nay mẹ đưa Bánh Gạo đến công viên giải trí chơi một ngày được không nào?” “Thật ư?” Bánh Gạo nghe thấy vậy, hai mắt thắng bé sáng long lanh “Thật chứ, mẹ sửa soạn lại một chút, Bánh Gạo xuống dưới chờ mẹ nha.”
Tôi vuốt ve đầu Bánh Gạo rồi dặn dò thắng bé.
Bánh Gạo vui vẻ rời khỏi phòng, tôi đổi sang một bộ quần áo khác. Tôi nhìn bản thân mình trong gương rồi nâng tay lên, nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón áp út, đôi mắt tôi không hề chuyền động rồi từ từ dâng lên nổi chua xót.
Trần Thanh Vũ, anh cứ chờ mà xem, em nhất định sẽ bắt anh về, anh không trốn khỏi em được đâu.
Tôi nắm chặt tay, kiên định nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. w.. “Lê Hồng San? Sao… sao cô lại ở đây?” Vào lúc tôi đang định đưa Bánh Gạo và Vũ Khả Hân đi công viên chơi trò chơi thì lại thấy Lê Hồng San đang đứng ở trước cửa biệt thự, mặt cô ta trắng bệch nhìn rất đáng sợ.
Sau khi cô ta nhìn thấy tôi thì lập tức quỳ xuống, liên tục dập đầu với tôi.
Vũ.” “Tổng giám đốc Nhi, tôi xin cô.. cầu xin cô hãy giúp tôi cứu anh
Lời nói của Lê Hồng San khiến tôi nhíu chặt chân mày. “Anh Vũ của cô mất tích rồi mà?” Tôi mấp máy môi, nhìn Lê Hồng San rồi hỏi. “Tôi… tôi tim đưoc anh Vũ rồi, anh ấy bị anh Bảo đưa đi, bọn họ muốn chặt tay của anh Vũ. Tôi không tìm được ai có thể giúp đỡ nên bày giờ chỉ có thể trông cậy vào cô thôi, xin tổng giám đốc Nhi hãy cứu lấy anh Vũ.”
Nghe Lê Hồng Sơn nói vậy, trái tim tôi đột ngột co rúm lại. “Bọn họ đang ở đâu?
Tôi ôm chặt Bánh Gạo vào trong lòng mình, lạnh lùng hỏi. “Ở Phương Đông Club… Bọn họ đưa Anh Vũ tới bãi đỗ xe ngầm của Phương Đông Club
Phương Đông Club là địa bàn của thế lực ngầm ở khu vực này.
Ở đó, ai ai cũng dùng bạo lực để giải quyết vấn đề. Hơn nữa, đàn ông ở đó đều cực kỳ nguy hiểm. “Trần