“Vân Hạ, người đàn ông đó có thật là tổng giám đốc Vũ không? Cô sẽ không nhầm lần đấy chứ?” Vũ Khả Hân có vẻ hơi sợ sau khi biết tôi đưa Trần Thanh Vũ về. Cô ấy từng nghi ngờ người đàn ông này chỉ có vẻ ngoài hơi giống với Trần Thanh Vũ. Dù sao thì bộ dạng Trần Thanh Vũ lúc này hoàn toàn khác với một Trần Thanh Vũ oai phong lẫm liệt trước đây. “Phải, anh ấy là Trần Thanh Vũ, Vũ Khả Hân, tôi cần sự giúp đỡ của cô
Khi tôi thấy Trần Thanh Vũ quả đau đón và không chịu nhận mình, tôi đã hạ quyết tâm để khiến anh nhận ra mình chính là Trần Thanh Vũ. “Cô.. muốn làm gi?”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi, Vũ Khả Hân không khỏi sững sờ hỏi. “Tôi muốn Trần Thanh Vũ thừa nhân danh tính của mình. Tôi đến gần Vũ Khả Hân và nói vào tai cô ấy.
Trần Thanh Vũ, lần này em sẽ khiến anh thừa nhận thân phận, cho dù anh trở thành bộ dạng gì, em cũng sẽ không từ bỏ anh.
Sau nửa tháng, dù tôi có cố gång thế nào, Trần Thanh Vũ vẫn không chịu thừa nhận tôi, thậm chí còn nói rằng anh không phải là Trần Thanh Vũ, anh báo tôi nên thả anh ra.
Tôi phớt lờ lời nói đó của anh và vẫn giam giữ anh như cũ. Mãi cho đến hai ngày sau, tôi bị tai nạn ô tô trên đường vành đai 3. “Theo cách này thì tổng giám đốc Vũ sẽ thừa nhận sao?” Vũ Khả Hân nhìn tôi bị quấn trong băng gạc, mặt biển sắc thành xám xanh “Phải, anh ấy sẽ không chịu nổi khi thấy tôi như thế này. Tôi nhếch môi, nhìn Vũ Khả Hân và nói.
Đã có một lần anh đã liều mình cứu tôi trong vụ tai nạn xe hơi, Trần Thanh Vũ sẽ không chịu nổi khi nhìn tôi chết như thế này.
Tôi muốn dùng thủ đoạn cay đắng này để buộc Trần Thanh Vũ phải thừa nhận điều đó. “Hình như tới rồi” Điện thoại của Vũ Khả Hân rung lên, Vũ Khả Hân lấy điện thoại ra cười với tôi. “Cô đi trốn trước đi, và quay lại tất cả mọi thứ, như thể này thi ngay cả khi anh ấy muốn từ chối cũng không được.” “OK, cử giao cho tôi.” Vũ Khả Hân làm động tác ok về phía tôi và trốn vào phòng tm.
Nghe tiếng bước chân nặng nề càng ngày càng gần, tôi lập tức nhắm mặt lại. “Huỳnh Bảo Nhi… Mẹ kiếp, sao em cứ luôn bị thương vậy?”
Tôi nghe thấy giọng nói của Trần Thanh Vũ đây thất vọng và thậm chí là tức giận.
Tôi tiếp tục giả vờ bất tinh mà không mở mắt.
Tôi cảm giác được Trần Thanh Vũ đã đến bên giường của tôi, anh ôm lấy thân thể tôi. Xương cốt ốm yếu cọ vào cơ thể tôi, không hiểu sao lòng tôi dâng lên một niềm chua xót khó tả.
Hóa ra Trần Thanh Vũ gãy như thế này sao? “Huỳnh Báo Nhi, dậy đi… tỉnh dậy cho anh.” Một giọng nói thô ráp và khán khàn vang lên bên tai tôi, anh lắc vai tôi như muốn lay tôi dậy.
Tôi thực sự muốn mở mắt ngay lập tức, nhưng vẫn chưa phải “Huỳnh Báo Nhi, tinh lại đi… làm ơn… tính lại đi…” lúc.
Trần Thanh Vũ rống lên giận dữ, những ngón tay sắc bén nhéo vào vai tôi, đau nhói. “Huỳnh Bảo Nhi, anh sai rồi… Anh sẽ không bao giờ từ bỏ em nữa, anh không… Anh chưa chạm vào Lê Hồng San. Người anh yêu luôn là em, sao anh có thể đụng vào người phụ nữ khác chứ? Em tỉnh lại đi, được không? Huỳnh Bảo Nhi.” “Anh vốn định rời khỏi đây, tại sao em lại tìm anh? Tại sao nhất định tin rằng anh chưa chết? Anh chỉ muốn ở trong góc nhìn em vui vẻ, Huỳnh Bảo Nhi… đừng chết, xin em.” “Huỳnh Bảo Nhi, mở mắt ra nhìn anh lần cuối, được không?”
Tôi cảm thấy đội môi lạnh giả của anh áp lên môi tôi, và ngay khoảnh khắc đó, trái tim tôi đau đớn như ngàn cây kim đâm vào. Tôi không thể giả vờ nữa, tôi từ từ mở mắt, nhìn giọt nước mắt trên mặt Trần Thanh Vũ, xót xa nói: “Trần Thanh Vũ, bây giờ anh chịu thừa nhận rồi sao?”
Thừa nhận mình chính là Trần Thanh Vũ? “Em. lừa anh?” Trần Thanh Vũ mở to hai mắt, dường như đã nhận ra minh đã bước vào cái bẫy do tôi bày ra.
Anh ấy buông tôi ra, và cơ thể gây gò ốm yếu kia khẽ rung lên, “Nếu em không lừa anh, anh tinh cả đời này sẽ không thừa nhận em sao?” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, cắn môi tháo băng trên người ra.
Trần Thanh Vũ nói rằng anh không chạm vào Lê Hồng San, tôi rất vui. Tôi vốn định cho dù Trần Thanh Vũ có chạm vào Lê Hồng San thì tôi cũng sẽ không từ bỏ anh. “Huỳnh Báo Nhi, em thật sự lừa anh sao?” Sắc mặt Trần Thanh Vũ vô cùng căng thẳng, khẽ trừng mắt nhìn tôi. “Tất cả những chuyện này đều phải trách anh đấy, ai bảo anh… không chịu thừa nhận chính minh.” Tôi bước tới, định ôm Trần
Thanh Vũ, nhưng lại bị anh đấy ra. “Lần này, em thång.”
Trần Thanh Vũ nói xong và chuẩn bị rời đi. Tôi lập tức nằm lấy dao mổ ở một bên dí vào cổ minh. “Trần Thanh Vũ, nếu anh dám rời đi, em sẽ lập tức chết trước mặt cho anh xem.”
Tôi lạnh lùng nhìn bóng lưng Trần Thanh Vũ, giận dữ hét lên. Dường như Trần Thanh Vũ không nghĩ rằng tôi sẽ làm ra chuyện như vậy, khi anh quay đầu lại, đôi mät sâu lạnh lùng tràn ngập sự lạnh lẽo đáng sợ nhìn tôi. “Huỳnh Bảo Nhi, em dám dùng thủ đoạn này để uy hiếp anh sao?” “Là anh ép em, rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh khó xử sao? Bây giờ không phải là lúc anh nhát gan như thế” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, tức giận gầm lên.
Sắc mặt Trần Thanh Vũ rất căng thẳng, sau đó nhìn tôi nói với giọng điệu đau khổ: “Huỳnh Bảo Nhi, em có biết bây giờ anh là ai không?”
Tôi siết chặt con dao trong tay và bình tĩnh nhin Trần Thanh Vũ. “Anh là một con nghiện. Nguyễn Mỹ đã tiêm thuốc vào