Trong tích tắc, ông Bernice – một người đàn ông làm mưa làm gió trong giới kinh doanh, lại không nhịn được mà đỏ mắt. Hai tay ông ấy run rẩy cầm bản báo cáo trong tay, trong mắt đỏ hoe nhìn Vũ Khả Hân. “Ngọc Bích, là bố đây con… là bố của con đây.”
Dường như Vũ Khả Hân cũng giật mình với bản báo cáo này, hoàn toàn không thể tin được nhìn ông Bernice. “Tôi… sao tôi có thể là con gái của ông được?”
“Con chính là Ngọc Bích của mẹ, Ngọc Bích, Ngọc Bích của mẹ” Lê Cát Tường vô cùng kích động muốn đến ôm Vũ Khả Hân, nhưng vì hai chân bất tiện mà chỉ có thể nắm lấy tay cô ấy.
Hai mắt tôi đỏ hồng đứng ở đó, nhìn dáng vẻ kích động của Vũ Khả Hân và ba người bọn họ. Vũ Khả Hân có thể tìm được bố mẹ ruột của mình rồi, thật sự tốt quá.. “Khôn… Tôi không phải là con gái của mấy người, không phải..” Đúng lúc đó, Vũ Khả Hân giống như điên lên mà đấy ông
Bernice và Lê Cát Tường ra, chạy ào ra ngoài. “Vũ Khả Hân.” “Ngọc Bích.”
Hành động của Vũ Khả Hân khiến ông Bernice và Lê Cát Tường vô cùng đau lòng, tôi nhìn bóng dáng Vũ Khả Hân chạy đi mà đôi mắt mang theo một chút lo lắng. “Tổng giám đốc Nhi, làm phiền cô khuyên nhủ Ngọc Bích giúp chúng tôi.” Ông Bernice nhìn tôi, đau khổ nói. Con gái mình tìm lâu như vậy bây giờ lại không chịu nhận mình, đối với ông Bernice thì đây là một đả kích rất lớn. “Được.” Tôi nhìn hai người ông Bernice và Lê Cát Tường vẫn còn rưng rưng nước mặt, sau đó rời khỏi nơi này.
Tôi chạy đuổi theo Vũ Khá Hân, rốt cuộc nhìn thấy bóng lưng vô cùng cô đơn của Vũ Khá Hân đang ngồi trên ghế dài ở công viên ngoài bệnh viện. “Vũ Khả Hân.” Tôi tiến đến ngồi kế bên Vũ Khả Hân, cười khổ gọi tên cô ấy.
“Tôi không tin.”
Vũ Khả Hân quay đầu nhìn tôi, trong đôi mắt xinh đẹp kia tràn đầy nước mắt, cô ấy cố chấp nói với tôi rằng cô ấy không tin.
Nhìn Vũ Khả Hân như thể tôi không nhịn được mà thở dài một hơi: “Vũ Khả Hân, dù cô không tin thì sự thật vẫn là sự thật.”
“Tôi… không nên.”
Vũ Khả Hân che mặt, đau khổ gầm nhẹ nói. “Vũ Khả Hãn, hai người họ là bố mẹ của cô, bọn họ tim cô rất lâu rồi. Năm đó vì cô bị bắt đi mà Lê Cát Tường gặp tai nạn giao thông bị thương hai chân, trạng thái tinh thần của bà ấy không tốt cho lắm. Những năm qua vẫn không ngừng tìm kiếm cô, không có một giây một khắc nào họ không nhớ đến cô cả.”
Có lẽ đây chính là cái gọi là tình mẹ nhỉ? “Vân Hạ, tôi không xứng, tôi không nên là con gái của bọn họ, tôi không nên” Vũ Khả Hân ôm lấy tôi, kìm không được mà gào khóc.
Dù có gặp phải chuyện uất ức gia Vũ Khả Hân cũng không khóc, thế nhưng bây giờ cô ấy lại khóc lên như một đứa bé. Thật ra tôi hiểu rõ, Vũ Khả Hân rất muốn nhận lại bố mẹ của mình. Chỉ là cô ấy không muốn những người ngoài dựa vào đó mà công kích ông Bernice, cho nên cô ấy chỉ có thể lựa chọn như thế.
“Vũ Khả Hân, không có người bố người mẹ nào mà ghét bỏ con mình cả. Những chuyện mà cô gặp phải không có cách nào thay đổi được cả, chúng ta chỉ có thể bước về phía trước, miễn còn sống là đã tốt lãm rồi.”
Tất nhiên ông Bernice sẽ rất đau lòng khi biết con mình nhỏ như vậy đã bước chân vào con đường bán rẻ thân thể mình như thế, nhưng ông ấy cảm thấy may mắn là Vũ Khả Hân vẫn còn sống. Miễn còn sống thì dù có trải qua những chuyện đau khổ như thế nào đi chăng nữa thì cũng rất đáng giá. “Tôi không nên, Vân Hạ, tôi không nên nhận lại bọn họ. Họ là gia tộc giàu có, sao có thể vì quan hệ với tôi mà khiến toàn bộ gia tộc xấu mặt được cơ Tôi không thể trở thành con gái của họ được, không Tâm trạng Vũ Khả Hân vô cùng kích động, tôi nhìn cô ấy như thể muốn nói thêm thì điện thoại chợt vang lên.
Tôi nằm tay Vũ Khả Hân không để cô ấy rời đi, nghe được điện thoại thì tôi hay tin Lê Cát Tường được đưa vào ICU rồi, tình hình cùng nguy cấp.
Không biết có phải vì Vũ Khả Hân không chịu nhận bố mẹ khiển Lê Cát Tường đau lòng hay không mà bà ấy lại lên cơn khó thở, hộc máu tại chỗ sau đó hôn mê, giờ đang được đưa vào cấp cứu. “Vũ Khả Hân, bệnh tình của Lê Cát Tường trở nên nguy kịch rồi.”
Tôi ngắt điện thoại, sau đó nhìn Vũ Khả Hân, nói khẽ. Toàn thân Vũ Hân chợt cứng đờ, bờ môi không ngừng run rẩy, ngay cả đồng tử cũng vì sợ hãi mà nở to ra. “Vũ Khả Hân, cô không thể nhu nhược như vậy được. Cô đã từng nói với tôi, còn sống là tốt rồi. Lúc trước khuôn mặt tôi bị hủy hoại, hai tay không thể cử động, lại không thể nói chuyện, giống hệt như một kẻ ăn mày. Thế nhưng cô đã nói với tôi miễn còn sống là tốt rồi. Chính là người đã nói với tôi những lời như thế, không phải sao?”
“Không cần biết cô đã trải qua chuyên gì, chi cần cô còn sống đã là niềm vui lớn nhất của họ “Vân Hạ, tôi muốn đi gặp bà ấy, tôi đến đó được
Vũ Khả Hân khóc đến mức không nói nên lời, che mặt đau khổ nói.
Tôi chớp mắt một cái, gạt đi những giọt nước mắt. “Vũ Khả Hân, cô là người thân và cũng là người bạn tốt nhất của tôi, tôi hy vọng cô được hạnh “Chỉ cần chúng ta còn sống, là tốt “Ngọc Bích.”
Sau khi nhìn thấy Vũ Khả Hân, ông Bernice giống như trở nên già thêm mười tuổi, hai tay ông ấy không ngừng run rẩy, đôi mắt đục ngầu tràn đầy bị thương và đau đớn nhìn Vũ Khả Hân.
Nhìn thấy ông Bernice, Vũ Khả Hân không thể kìm được cảm xúc của mình, bổ nhào qua ôm lấy ông ấy, thút thít ni non: “Bố ơi.” “Ngọc Bích, rot cuộc bổ cũng tìm được con rồi, Ngọc Bích..
Ngọc Bích của bố” Ông Bernice ôm chặt lấy Vũ Khá Hân, khóc rổng lên.
Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt mà cảm động, hai mắt lại đó lên, trên