Hai giờ rưoi sáng, điện thoại của tôi cứ mãi reo lên. Vốn dĩ tôi không muốn nghe máy nhưng tôi không chịu nổi tiếng chuông điện thoại dồn dập liên hồi ấy nên bất đắt dĩ tôi chỉ đành bò xuống khỏi giường, mò tìm dien thoại của minh rồi ngáp một hơi trả lời.
“A lo.”
“Cô chủ, cô mau đến bệnh viện đi. Ông chủ… xảy ra tai nạn rồi”
Âm thanh nức nở của quản gia truyền đến từ phía đầu dây bên kia, tôi chợt giật mình tinh giấc, vốn dĩ bộ não vẫn còn đang mơ màng nhưng trong nhảy mắt trở nên tỉnh táo lạ thường.
“Sao vậy?” Trần Thanh Vũ thấy dáng vẻ tôi cầm điện thoại và ngẩn người ra thì anh không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Trần Thanh Vũ, bố bị tai nạn rồi.” Tôi mơ màng quay đầu về phía Trần Thanh Vũ, cổ họng khô khốc nói.
Rõ ràng không lâu trước đây, tôi và Nguyễn Trung Quân vừa mới trò chuyện cùng nhau, tại sao lại… bị tai nạn được chứ? “Em đừng hoảng, chúng ta nhanh chóng đến bệnh viện xem sao đã
Trần Thanh Vũ sầm mặt xuống, nói với tôi. Anh giúp tôi mặc quần áo vào rồi đưa tôi đến bệnh viện.
Lúc tôi đến bệnh viện, trước cửa phòng phẫu thuật chỉ có một minh quản gia. Ông ấy thấy tôi đến thì dường như những nếp nhăn trên mặt đều phát ra tia sáng. Khuôn mặt già nua mang theo vài phần khổ sở nói: “Cô chủ, cuối cùng thì cô cũng tới rồi. Bác sĩ nói tinh trạng của ông chủ vô cùng nguy kịch, tôi quả thật không biết…”
“Mẹ đâu?” Tôi không nhìn thấy bóng dáng của Trịnh Phương Tháo, cổ đè nén cơn hoảng loạn trong lòng rồi khàn giọng hỏi.
“Vốn dĩ ông chủ đưa bà chủ đi ra ngoài nhưng mà giữa đường thì gặp phải tai nạn, cảnh sát giao thông nói trên xe chi có một mình ông chủ, không có nhìn thấy bóng dáng của bà chủ”
“Sao có thể như vậy được? Nếu bố đã đưa mẹ cùng đi ra ngoài thì làm sao trên xe chỉ có một mình bổ chứ?”
Lúc này tôi mới trầm mặt xuống, nghiêm nghị nói với quản gia.
Hiện giờ mẹ thì không rõ tung tích nơi đâu, bố thì lại đang trong cơn nguy kịch liên quan đến sống chết, công ty thi vẫn còn người đàn ông tên Ngô Huy Khánh kia lăm le. Sao tôi có thể bình tĩnh cho được? “Lúc cảnh sát chạy đến thì trên xe chỉ còn lại một mình ông chủ, bọn họ đều nói không nhìn thấy bà chủ.” Vė mặt quản gia hơi khó xử nhìn tôi.
Nghe thấy lời nói của quản gia, mặt tôi không khỏi hiện lên vẻ lạnh lùng: “Sao lại như vậy được? Bố và mẹ cùng nhau đi ra ngoài mà, tại sao lại không nhìn thấy bóng dáng của mẹe? Hiện giờ mẹ đang ở đâu?”
“Tôi đã cho người đi tìm rồi, hy vọng là có thể tìm thấy.”
“Mẹ đã đi đâu rồi? Rốt cuộc là mẹ…
“Bảo Nhi, em bình tĩnh lại đã Trần Thanh Vũ nhìn thấy tâm trạng tôi kích động như thế thì anh năm lấy vai tôi, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn tôi rồi nói.
Tôi nhìn gương mặt anh tuần của Trần Thanh Vũ, khẽ chớp mắt một cái, nước mắt không kìm được rơi xuống.
“Trần Thanh Vũ, mẹ mất tich rồi, phải làm sao đây?”
Nếu như mẹ xảy ra chuyện gi, chắc chắn tôi sẽ không thể nào tha thứ cho bản thân mình được.
“Ngoan nào! Nhất định sẽ tim được mẹ thôi. Việc mà chúng ta phải là bây giờ là bình tĩnh lại, có biết chưa? Trần Thanh Vũ vươn tay ra nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt tôi, anh dịu dàng nhìn tôi rồi nói.
“Ừm, nhất định sẽ tìm thấy mẹ mà thôi.”
Tôi tựa vào trong ngực Trần Thanh Vũ, nhìn về phía phòng phẫu thuật đang sáng đèn đỏ kia.
Nghe quản gia nói lần này bố bị thương rất nghiêm trọng, hình như chiếc xe đó cố ý xông về phía bổ, vi bảo vệ Trinh Phương Thảo nên bố đã bị thương rất nghiêm trọng.
Bây giờ chiếc xe đó đã mất tích rồi, phía cảnh sát cũng đang tìm kiếm, điều quan trọng nhất bây giờ là… tìm ra Trịnh Phương Thảo.
Chang lẽ mọi chuyện là do Ngô Huy Khánh ra tay? Những lời mà Ngô Huy Khánh đã nói với tôi lúc đó, nghe có vẻ dường như ông ta đang chôn dầu sự oán hận đổi với bố và mẹ. Nghĩ đến đây, toàn thân tôi không khỏi run lên từng cơn.
“Soạt” Vào lúc tôi đang lún sâu vào cơn khủng hoảng và trầm tư thì cánh cửa phòng phẫu thuật được mở ra. Tôi nhìn thấy Lê Hoàng Long bước ra từ trong phòng phẫu thuật thì lập tức bước lên hỏi: “Sao rồi? Tình hình của bố tôi sao roi?”
“Rất nghiêm trọng, não bộ và hai chân đều chịu tổn hại rất nghiêm trọng. Hiện giờ vẫn chưa thoát khói cơn nguy kịch, người của chúng tôi vẫn còn đang cứu chữa.
Tại sao lại như vậy…
Toàn thân tôi không còn chút sức lực nào, cả người đều đang tựa vào trong ngực Trần Thanh Vũ. Trần Thanh Vũ ôm chặt lấy eo tôi, đôi mắt lạnh lẽo hiện lên chút phức tạp, anh vươn tay ra sờ vào má tôi và nói: “Đừng sợ, có anh ở đây cùng em.”
“Trần Thanh Vũ… em sợ quá.”
Tôi năm lấy áo của Trần Thanh Vũ, không nhịn được bật khóc lớn tiếng.
Cho dù có chịu nhiều tủi nhục đến cỡ nào cũng không nên khóc. Nhưng mà.. bây giờ thật sự là tôi không chịu nổi nữa.
Nếu như bố xảy ra chuyện gi… tôi phải làm sao đây?
Hiện giờ vẫn chưa tìm thấy mẹ mà bố đã xáy ra chuyện thi.. chắc là tôi sẽ ngã quy mất.
“Đừng khóc, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mà.” Lê Hoàng Long nhin hai mất đầm lệ của tôi thì không nhịn được lên tiếng nói.
Tôi chớp mắt nhìn Lê Hoàng Long, chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ mình không sao.
Sau đó, Lê Hoàng Long tiếp tục bước vào phòng phẫu thuật, tôi nhìn những bác sĩ y tá kia cứ ra ra vào vào, cả người tôi đều lạnh cóng. Hai tay tôi nằm chặt lại ngước nhìn trần nhà trên đỉnh đầu rồi không ngừng cầu nguyện, tôi hy vọng bố có thể binh an vô sự.
Mẹ ơi, mẹ cũng vậy, nhất định phải bình an nhé.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Cuối cùng thì căn phòng phẫu thuật vẫn luôn bận rộn ấy cũng yên tĩnh trở lại.
Cả đêm tôi chẳng thể ngủ được, đầu óc vẫn còn đang choáng váng.
Lê Hoàng Long cũng mệt mỏi cùng cực bước ra từ phòng phẫu thuật. Sau khi nhìn thấy tôi, ảnh mặt anh ta lờ đờ nhìn tôi rồi nói: “Yên tâm đi, đã thoát khỏi cơn nguy kịch rồi, không cần phải lo lang.”
“Không sao… thì tốt rồi. Tôi nhìn Lê Hoàng Long, liếm liếm môi. Vừa nói xong câu đó, trước mắt tôi bồng hiện lên một mảng tối đen. Tôi ngất xỉu vào trong ngực Trần Thanh Vũ.
Trần Thanh Vũ gấp gáp gọi tên tôi nhưng tôi