Tòi cau mày, không hon không giận nhìn Lê Hoàng Long và nói.
Nhìn thấy tôi như vậy, Lê Hoàng Long không kìm được, hỏi: “Cô và Thanh Vũ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì cô rơi xuống vách đá nên cậu ấy đã liều mạng tìm kiếm cô, cô cũng hẳn rất muốn gặp Trần Thanh Vũ, tại sao bây giờ… “Lê Hoàng Long, thời điểm tôi và Trần Thanh Vũ kết hôn, anh có thực hiện phẫu thuật cho tôi không?” Tôi ngắt lời Lê
Hoàng Long và nhìn anh ta hỏi. Dường như Lê Hoàng Long không nghĩ rằng tôi sẽ nhắc lại chuyện đã xảy ra lâu như vậy, cả người như đơ ra. “Là anh, phải không?” Lê Hoàng Long là người duy nhất có thể thực hiện ca phẫu thuật cho tôi, điều đó có nghĩa là Lê Hoàng Long và Trần Thanh Vũ đã thực hiện ca ghép thận mà không nói với tôi.
Nghĩ đến đây lòng tôi lại nhói đau. “Huỳnh Bảo Nhi, chuyện này đã lâu như vậy, và lúc ấy Trần Thanh Vũ luôn cảm thấy rằng mình phải yêu Nguyễn Mỹ, yêu cầu của Nguyễn Mỹ không bao giờ bị cậu ấy từ chối. Khi đó, Nguyễn Mỹ bị hoại tử một quả thận, phải cần một quả thận mới thì mới có thể cứu sống mạng cô ta, mà thận của cô lại vừa đủ đáp ứng tất cả các điều kiện, Trần Thanh Vũ mới…”
“Cho nên không phụ lòng mong mỏi của cô ta, các người đưa thận của tôi cho cô ta sao? Các người có hỏi qua ý kiến của tôi không?” Tôi nghiêm nghị nói.
Lê Hoàng Long tái mặt, cười khổ: “Vấn đề này là chúng tôi đã làm không tốt. Tôi đã hỏi Trần Thanh Vũ ngay từ đầu. Cô cũng biết cậu ấy là người luôn coi trọng mạng sống, hơn nữa
Trần.
Tôi biết hôm nay Trần Thanh Vũ đi họp, và hiện tại sẽ không trở về biệt thự nên mới đến để tránh chạm mặt anh.
Tôi đứng ở cổng biệt thự, nhìn Bánh Gạo đã cao hơn rất nhiều, đầu mũi bỗng dâng lên một niềm chua xót.
Bánh Gạo… “Cô chủ, cô đã trở về rồi.” Sau khi nhìn thấy tôi, người quản gia đi về phía tôi.
Tôi nhìn thấy khuôn mặt có phần già nua của quản gia, khẽ nói: “Quản gia, đã lâu không gặp.” “Cô chủ bình an trở về là tốt rồi, quá tốt rồi.”
Quản gia khẽ vuốt khóe mắt và nói với tôi. “Quản gia, tôi muốn gặp Bánh Gạo.” “Được ạ.” Quản gia cho người mở cửa để tôi vào. Tôi đi về phía vườn hoa và nhìn thấy Bánh Gạo đang chơi đùa rất vui vẻ với Lê Hồng San, måt tôi đỏ hoe, tôi gọi Bánh Gạo đang chạy cách đó không xa: “Bánh Gạo, mẹ về rồi đây.
Tôi nghĩ rằng Bánh Gạo sẽ giống như khi thằng bé còn nhỏ, sau khi nhìn thấy tôi thì sẽ lao về phía tôi. Nhưng bây giờ khi nhìn thấy tôi, Bánh Gạo chỉ né tránh và quay lại ôm Lê Hồng San.
Nhìn hành động của Bánh Gạo, tôi cảm thấy hơi khó chịu. “Bánh Gạo, là mẹ mà.”
Ngày hôm đó Bánh Gạo sợi i trước hành động của tôi. Đều là do Ngô Huy Khánh, đều là do người đàn ông đó. Nếu không có ông ta thì Bánh Gạo sẽ không chống đối tôi như thể này “Tổng giám đốc Nhi, bây giờ Bánh Gạo không muốn gặp cô đâu” Lê Hồng Sơn đã thay đổi rất nhiều so với trước kia, ít nhất thì nước da của cô ta cũng đẹp hơn trước rất nhiều, không biết có phải vì cuộc sống tốt hơn mà da cô ta trở nên đẹp hơn hay không, cách ăn mặc cũng khác hẳn. Bộ dạng này của Lê Hồng San khác hẳn Lê Hồng San gầy gò chán nản trước kia. “Không phải tôi đã cho cô ở biệt thự bên kia rồi sao? Ai cho cỏ ở nhà họ Trần?” Tôi nhíu mày, nhìn bộ dạng dựa vào người Lê Hồng San của Bánh Gạo, nhin không được mở miệng.
Lê Hồng San nhìn tôi và nắm lấy tay Bánh Gạo nói: “Anh Vũ muốn tôi có thể ở cùng Bánh Gạo, vì vậy tôi đã chuyển đến đây, tôi có thể chăm sóc Bánh Gạo và anh Vũ.”
Nghe xong, tôi nhất thời cảm thấy khó thở.
Tôi biết quả rõ suy nghĩ của Lê Hồng Sơn đối với Trần Thanh Vũ, tên khốn Trần Thanh Vũ này, rốt cuộc anh đang nghĩ cái quải gì vậy? “Cô chủ, hôm nay cô muốn ở đây ăn cơm không? Tôi sẽ cho người giúp việc chuẩn bị ngay. Người quản gia bước đến gần tôi khi tôi và Lê Hông San đang nhìn nhau, nói một cách kính trọng.
Khi quản gia cất tiếng gọi cô chủ, tôi nhìn thấy sắc mặt của Lê Hồng Sơn trắng bệch, dường như rất khó chịu. “Không cần, tôi sẽ đi ngay bây giờ.” Tôi nén nỗi bất mãn trong lòng nói với quản gia. “Cô chủ không đợi cậu chủ trở về sao?” Người quán gia nhìn tôi với vẻ lo lắng rồi nói. “Không, tôi không muốn nhìn thấy Trần Thanh Vũ
Tôi quay đầu lại, chỉ có thể gặp Bánh Gạo vào lần sau vậy, bây giờ Bánh Gạo vẫn còn ác cảm với tôi, tôi chỉ có thể từ từ mở lòng với Bánh Gạo. “Tổng giám đốc Nhi
Lúc tôi chuẩn bị rời đi, Lê Hồng San ở phía sau gọi tôi lại. Tôi không quay đầu lại cũng không trả lời, chờ cô ta nói. “Tổng giám đốc Nhi, xin cô… rời xa anh Vũ, được không?”
Lê Hồng Sơn nói với tôi với một giọng điệu cầu