“Bánh Gạo.” Trần Thanh Vũ gọi nhũ danh của tôi rồi cúi đầu xuống cắn môi tôi.
Gió ngoài cửa sổ lay động một bên rèm cửa mang theo chút nhẹ nhàng.
Hôm sau lúc tôi tình lại, Trấn Thanh Vũ vẫn chưa đi làm.
Anh ôm eo lấy tôi, ngắm tôi một cái rồi nói: “Mây giờ lên máy bay?”
“Mười một giờ,”
“Vẫn còn sớm, chủng ta tiếp tục ngủ đi.”
Trần Thanh Vũ nghe xong thì mập mờ nhìn tôi nói,
Tôi thấy anh lại muốn đưa móng vuốt lên người mình thì không nhin được đỏ mặt, tôi tức giận trừng mắt nhìn Trần Thanh Vũ rồi gid tay… đánh mạnh vào tay anh.
Anh nheo mắt lại nhìn động tác của tôi. “Trần Thanh Vũ, anh đứng đắn một chút có đượckhông?”
Tôi sắm mặt xuống, không nhịn được nói với anh,
Trần Thanh Vũ nham hiểm nói: “Anh không đứng đẳn lúc nào? Rõ ràng là anh vô cùng đứng đắn cưng chiếu bà xã của mình.”
Trần Thanh Vũ nói xong thì cắn vào tai tôi, cuốn lấy vành tai tôi, anh dùng đấu lưỡi nhẹ nhàng cọ xát lỗ tai tôi.
Anh dùng tư thế này dụ dỗ tôi, suýt chút nữa tôi đã thuận theo chiều gió.
Cũng may giọng nói của Bánh Gạo truyền tới từ ngoài cửa, lý trí còn đang mơ màng của tôi lập tức tỉnh táo lại.
Lúc Trần Thanh Vũ đưa tay vào áo ngủ thì tôi dùng sức đầy anh ra.
Anh lật người xuống giường, khuôn mặt tuấn tú đen thành đáy nổi.
“Huỳnh Bảo Nhi.”
“Anh đừng nghịch nữa, Bánh Gạo đã dậy rồi đấy, anh cũng mau rời giường đi, không phải hôm nay anh còn có một cuộc họp rất quan trọng cần phải mờ sao?
Tôi dùng chăn che lại cơ thể, nhin khuôn mặt đangsắm xuống của anh rói nói.
Trần Thanh Vũ nói giận đùng đùng, bực bội mặc quần áo vào.
“Được rối mà, chờ anh quay lại, em sẽ ở bên anh nhé.”
Tôi thấy dáng về bực bội của Trần Thanh Vũ thi hơi buồn cười nên đi tới ôm lấy eo anh rối nói.
Trần Thanh Vũ quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào mặt tôi không hề chớp mắt: “Chính miệng em nói đây.”
“Ừ, là em nói.”
Tôi nghiêm túc nhìn Trần Thanh Vũ, gật đầu nói.
Sau khi tôi và Trần Thanh Vũ chuẩn bị xong, vừa đi ra ngoài thì nhin thấy Lê Hồng Sơn đang bế Bánh Gạo.
Lúc tôi nhìn thấy cô ta thì cảm thấy không được
thoài mái.
Tôi ôm lấy Bánh Gạo.
Tôi xoa đầu thằng bé rồi nhẹ giọng nói: “Bảnh Gạo, con đã chuẩn bị xong chưa?”
“Con chuẩn bị xong rối ạ.”
Bánh Gạo vui vẻ cọ mặt vào người tôi.
Tối hôm qua tôi muốn đưa Bánh Gạo đi ĐôngXuân, thằng bé vô cùng hào hứng nói rằng muốn được gặp ông cụ.
Tôi hơi bất đắc dĩ, xem ra Bánh Gạo có ấn tượng vô cùng tốt với ông ngoại.
Sau khi tôi ăn sáng với Trần Thanh Vũ thì tài xế đưa chủng tôi đến sân bay, Vũ Khả Hân đã cho tôi ở đó từ sớm.
Tôi nói với Trần Thanh Vũ một tiếng rồi bế Bánh
Gạo đi đăng ký.
Vũ Khả Hân nắm lấy tay tôi, vẻ mặt hưng phấn nói: “Bảo Nhi, chị rất căng thẳng.”
“Căng thẳng cái gì?”
Tôi buồn ngủ nhìn Vũ Khả Hân hỏi.
Sau khi tôi lên máy bay thì cả người hơi mệt mỏi, đến bây giờ tình trạng này vẫn không tốt hơn, tôi rất muốn ngủ.
Không biết Trịnh Quang Hải nhìn thấy chị sẽ thể nào nhi? Chi có chút cho mong đấy.”
Vũ Khả Hân không trả lời tôi, tự nói với bản thân.
Trịnh Quang Hải?
Tinh cảm của Vũ Khả Hân và Trịnh Quang Hải tốt như vậy từ lúc nào thể?Tôi giật giật khóe miệng nhìn Vü Khả Hân, lúng
túng nói: “Vũ Khả Hân, chị và Trịnh Quang Hài.. hai người?”
Không lẽ lúc đó hai người đã qua lại với nhau sao?
Tôi nghĩ vậy thì khóe mắt càng co rút hơn nữa, “Trịnh Quang Hải là người đàn ông của chị Về mặt Vũ Khả Hântràn đầy kiêu ngạo nói với tôi.
Tôi nghe Vũ Khà Hân nói xong thì suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu.
Quả nhiên, hai người Vũ Khả Hân và Trịnh Quang Hàiđang qua lại với nhau?
“Hai người hen hò với nhau bao lâu rồi?”
Tôi giật giật mí mắt, hỏi thêm lần nữa.
“Khoàng nửa năm, lúc ấy cậu ấy theo ông ngoại em trở về thì bọn chị cũng có nói chuyện qua video. Chị đã quyết định gả cho Trịnh Quang Hải, trước đó em họ em còn cầu hôn chị nữa đấy.”
Vũ Khả Hân xấu hổ nói với tôi.
“Cậu ấy… không để ý sao?” Tôi do dự một lúc vn không nhịn được quan tâm hỏi.
Nhà họ Trịnh là một gia đình lớn, tuy rằng thân phận của Vũ Khả Hân cũng không đơn giản, nhưng trước kia Vũ Khả Hân đã xảy ra những chuyện đó, tôithật sự lo lắng.
“Chị đã nói mọi chuyện với Trinh Quang Hài rói, Trịnh Quang Hài nói cậu ấy không để ý Van Hạ, đây là lần thứ hai tôi động lòng với một người đàn ông”
“Vậy trước kia chị với Victor là già sao?”
Vũ Khả Hân nói thể khiến tôi không nói nên lời,
“Victor, chỉ là… quá yêu nhi, sai lầm của chị là cho rằng đó là yêu nhưng thật ra chị không yêu Victor. Lúc anh ấy xuất hiện khiến chị càm thấy vô cùng yên tâm, chịchỉ cần một bờ vai để dựa vào mà thôi, hiện tại chị nhở lại thì cảm giác đó không phải là động lòng.” Vũ Khả Hân gật đầu nói với tôi.
Tôi nghe Vũ Khả Hân giải thích xong thi chi có thể chúc phúc nói: “Hy vọng Trịnh Quang Hài là một nửa còn lại của chi.”
“Um.” Vũ Khả Hân gật đầu.
Từ thủ đô đến Đông Xuân mất khoảng một ngày, lúc chúng tôi đến Đông Xuân đã là bógið rười chiều ngày hôm sau.
Người đến đón là Trịnh Quang Hải.
Bởi vì ngồi máy bay suốt một ngày nên cà người cảm thấy choáng váng.
Sau khi tôi ôm Bánh Gạo xuống máy bay