Tôi ôm lấy vị trí trái tim và gục xuống mặt đất, những giọt mồ hôi lạnh cũng bắt đầu thẩm đẫm cả vạt áo sau lưng, cơn đau khiến toàn thân tôi run lẩy bẩy.
Dường như Bánh Gạo sợ hãi trước dáng vẻ này của tôi, thằng bé gọi tên tôi.
“Không sao, mę không sao. Tôi lắc đầu, cổ chịu đựng cơn đau đớn ở ngực và nói.
“Me.” Bánh Gạo đưa tay muốn đỡ tôi đứng lên, nhưng trước mắt tôi bỗng tối sẩm lại, cả người lại một lần nữa ngã xuống mặt đất.
Bánh Gạo hét to, hai tay bụ bẫm nắm chặt lấy cánh tay tôi.
“Bánh Gạo…” Tôi cắn môi gọi Bánh Gao.
“Huỳnh Bảo Nhi.”
Lúc tôi đang đau đớn không chịu nổi thì Phan
Huỳnh Đức xuất hiện.
Khuôn mặt anh ta đầy vẻ hoàng hốt nhìn tôi, đưatay ôm lấy tối từ dưới đất lên.
“Không sao, Kim Sâm sẽ lập tức đến đây, em sẽ không có chuyện gì đâu.” Phan Huỳnh Đức hơi lo lắng vuốt mặt tôi, nói với tôi.
Cả người tôi đau đến mức run rẩy, chỉ có thể bất lực nắm lấy áo của Phan Huỳnh Đức, đau đớn thở dốc nói: “Phan Huỳnh Đức… đau… cứu tôi..”
Từng cơn khó thờ dường như muốn nuốt trọn cả người tôi, tôi chi có thể nhờ Phan Huỳnh Đức giúp đỡ.
“Hả miệng, uống thuốc này đi” Sau khi Phan Huỳnh Đức đặt tôi lên giường thì đưa cho tôi viên thuốc màu vàng sẫm mà tôi đã từng uống trước đó. Tôi uống viên thuốc kia xong, đau đớn thờ hồn hến, vẫn không thể giảm bớt sự đau đớn.
“Vẫn đau sao?” Phan Huỳnh Đức giúp tôi xoa vị trí của trái tim, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy lo lắng hỏi.
“Đau quá…”
Tôi nằm lấy tầm trài giường phía dười, hét một tiếng chói tai. Tôi không nhịn được dùng tay trái nằm lấy tay phải
của mình, móng tay sắc bén cào lên cánh tay tạo
thành vết xước đau rát. Nhưng điều này lại khiến tôigiàm bớt đau đớn ở vị trí trái tim, tôi được đà cào thêm lần nữa.
“Huỳnh Bảo Nhi”
Đôi mắt màu xanh lục của Phan Huynh Đức có chút hoàng loạn khi nhìn thấy bộ dạng này của tôi, anh ta đưa tay nắm chặt hai tay tôi lại, không cho tôi làm bay
Tôi tức giận nhìn Phan Huỳnh Đức, mở miệng dùng sức cắn vào cánh tay anh ta.
“A.” Phan Huỳnh Đức rên lên một tiếng nhưng
không buông tôi ra.
Anh ta ôm cả người tôi vào lòng, nhẹ giọng nói: “Không sao, Huỳnh Bảo Nhi, tôi ở đây với em.”
“Me… hu hu hu
Tiếng Bánh Gạo khóc thút thít vang lên bên tai tôi, tôi muốn nói với Bánh Gao rằng mình không sao, nhưng tôi không còn sức đề cất giọng nữa.
“Đưa cậu chủ nhỏ xuống đi.” Phan Huỳnh Đức vén mái tóc rối của tôi ra sau đầu, ra lệnh cho người giúp việc đứng phía sau.
“Bánh Gạo…” Tôi buông cánh tay của Phan Huỳnh Đức ra, khó khăn gọi tên Bánh Gạo.
Bánh Gạo được người giúp việc đưa đi, tôi đưa taymuốn giữ lấy Bảnh Gạo nhưng không được.
“Em cũng không muốn Bánh Gạo nhìn thấy dáng vẻ này của em đúng không? Tôi sẽ để người giúp việc chăm sóc tốt cho thắng bé.” Phan Huynh Đức vô cùng dịu dàng vuốt tóc tôi rối nói, tôi dau đến mức tắm mắt trở nên mở hồ, lỗ tai cũng ong ong.
“Anh Tước, cô ấy bắt đầu đau đớn dữ dội.”
“Vậy phải làm sao? Không phải các người nói có thể khống chế thử thuốc kia sao?”
“Có thể khống chế, nhưng tốc độ gây hại thật sự
quả nhanh, chúng tôi.”
“Chết tiệt, bây giờ các người nói với tôi không có cách khác sao? Tôi nuôi các người làm cái gi?”
“Anh Tước bởt giận…”
“Am…”
“Lập tức cho người liên lạc với Mai Linh Chi, hỏi cô ta có thuốc hay không.”
“Huỳnh Bảo Nhi, sẽ không sao đâu, Huỳnh Bào
Nhi…”
Trần Thanh Vũ. Anh đang ở đâu? Trần Thanh
Vũ…
Tôi cảm giác như bóng tối đang nuốt chừng lấy bản thân mình, bóng người trước mắt dan tro nên mdhồ, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
“Rốt cuộc em cũng tinh rồi sao?” Khi tôi mờ mắt lần nữa đã là gần tối.
Ngón tay Phan Huỳnh Đức run rẩy nhẹ nhàng vuốt mặt tôi, khuôn mặt vốn tuấn tú, lúc này lại vô cùng tiểu tuy.
Tôi ho khan một tiếng, mùi máu đỏ tươi trào ra từ cổ họng tôi.
“Qe.”
“Huỳnh Bảo Nhi.” Cả người tôi cứng đờ khi nhìn thấy máu trên tấm chăn.
Phan Huỳnh Đức hoàng sợ ôm lấy tôi.
Tôi ngẩng đầu, muốn hỏi Phan Huỳnh Đức, rốt cuộc tôi bị bệnh gì? Nhưng trước mắt tối sầm lại, tôi không nhìn rõ thứ gì nữa, chỉ có thể vô lực dựa vào người Phan Huỳnh Đức.
“Vì sao lại nôn ra máu, các người nói cho tôi biết vì sao lại nôn ra máu?”
“Bệnh tình đã nặng thêm, trái tim đã tồn thương rộng hơn, chúng tôi không có cách nào khác.”
“Mai Linh Chi ở đây? Đưa Mai Linh Chi đến đây.””Vâng.”
Thật là ổn… Thật sự rất ổn ào..
Không biết qua bao lâu, tôi mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt tiểu tuy của Phan Huỳnh Đức.
Phan Huỳnh Đức nhìn tôi, lo lắng nắm lấy tay tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, em tinh rồi sao, cảm thấy thế nào rồi?”
“Đây là… bệnh viện sao?”
“Không phải, đây là biệt thự, có chỗ nào không thoải mái không? Trái tim có đau không?”
“Phan Huỳnh Đức… nói cho tôi biết… tôi bị sao vậy??”
Tôi nhìn vẻ mặt lo lắng của Phan Huỳnh Đức, khó Chắc chắn là tôi đã xảy ra chuyện gì đó, nếu khăn nói.
không thì trái tim sẽ không đau như thế. Hơn nữa sao tự nhiên tôi lại nôn ra máu chứ?
“Không sao cả.. sẽ mau chóng ổn thôi, em đừng sợ.”
Phan Huỳnh Đức không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ là đưa tay nhẹ nhàng vuốt mặt tôi nói.
Nói cho tôi biết sự thật đi.” Tôi cổ chấp nhìn Phan Huỳnh Đức, không cho anh ta có cơ hội né tránh ảnhmắt của mình.
Có lẽ Phan Huỳnh Đức cũng không ngờ tôi sẽ dùng ánh mắt cố chấp như vậy nhìn mình. Một lúc sau, anh ta cụp mắt xuống nói với tôi:
“Huỳnh Bảo Nhi, trái tim của em. bị hư rối.”
Có ý gi? Trải tim tôi bị hư là sao?
“Mai Linh Chi đã đổi thuốc của em, khi em uống thuốc đó vào thì trái tim sẽ tăng nhịp đập nên nhanh chóng