“Những lời này là do Trinh Quang Hải nói à?” Ánh mắt tôi tối sắm xuống, tôi nắm chặt bàn tay lại nhìn Vũ Khả Hân.
Một cậu ấm khiêm tốn tạo nhã như Trịnh Quang Hài mà lại nói ra những lời như vậy ư? Quả thật là… hơi quá đáng rồi đầy.
“Lúc trước chi cứ tưởng Trịnh Quang Hải chỉ đang nói những lời giận dỗi với chị mà thôi, dù sao thì trước đây chị cũng đã nói với Trịnh Quang Hải là chị không thể mang thai rổi, Trịnh Quang Hải cũng có nói anh ấy chẳng hề để tâm đến, nhưng mà… chị đã nhìn thấy rồi.”
“Chị nhìn thấy Trịnh Quang Hải và người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt đỏ lên giường với nhau.”
“Chị bắt gian tại giường à?” Tôi ngơ ngác nhìn Vũ Khả Hân và nói.
“Không, người phụ nữ đó gửi tin nhắn cho chi kêu chị đến đó. Lúc chị chạy đến thi khách sạn vẫn chưa đóng cửa, chị nhìn thấy Trinh Quang Hải lên giường cùng với người phụ nữ đó, anh ấy nói người phụ nữ đó đã mang thai rối. Nhưng mà… em có biết không? Phu nữ mang thai hai tháng, thai nhi vẫn chưa ổn định mà lại di vận động trên giường kịch liệt đến như thế với Trịnh Quang Hài. Chị đã ghen tỵ đến phát điên, chi tự mình đi tìm người phụ nữ đó muốn cô ta rời khỏi Trinh Quang Hài, Lúc cãi vã với người phụ nữ đó, chi lo tay xô ngã cô ta nên có ta bị sảy thai rồi. Sau khi Trịnh Quang Hải biết được thì anh ấy đã đánh chị một bạt tai ngay tại bệnh viện, nói chia mặt người dạ thủ.”
“Cậu ấy dám đánh chị sao?” Tôi vừa nghe xong. sắc mặt bất chợt trở nên vô cùng khó coi.
Nếu như không phải do Vũ Khả Hân nói với tôi thì quả thật tôi không thể nào ngờ được Trịnh Quang Hải lại là một người đàn ông như vậy?
“Vân Hạ, hiện gið chị đang vô cùng thất vọng về đàn ông. Cái gì mà thế non hẹn biển, thời gian trôi qua rồi cũng sẽ biến mất mà thôi. Thời buổi này kẻ thứ ba lộng hành lắm, bọn họ trẻ hơn chúng ta, đẹp hơn chúng ta. Bọn họ dùng hết mọi thủ đoạn để leo lên giường của chồng chúng ta, còn chúng ta thì chỉ có the…”
“Cho dù là như thế thì kẻ thứ ba vẫn mãi mãi là kẻ thứ ba. Dù cho có kết hôn với đại gia đi chăng nữa thìcả đời này cũng không cách nào loại bỏ được cái 6 danh kẻ thứ ba này được đâu. Có lẽ bọn ho trẻ hon chúng ta nhưng mà bọn họ cũng sẽ có ngày già di. Trong hôn nhân, dàn ông ngoại tinh được lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, anh ta phản bội vợ của minh thi cũng sẽ phản bội lại kẻ thứ ba, đi tìm kẻ thứ tư, Cái loại đàn ông này, cho dù có vứt đi cũng chẳng sao cả”
“Vũ Khả Hân, về chuyện này. em sẽ làm cho ro rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Nếu như thật sự Trịnh Quang Hài có người phụ nữ khác ở bên ngoài và làm điều xằng bậy, chị muốn ly hôn thi em sẽ ủng hộ chị.”
Tôi nằm lấy bàn tay của Vũ Khả Hân, kiên định nhìn vào ảnh mắt của cô ấy và nói.
“Vần Hạ.” Khóe mắt Vũ Khà Hân đỏ hoe. Cô ấy vươn tay ra ôm lấy tôi thật chặt, vùi mặt vào trong ngực tôi,
Tôi có thể càm nhận được tình cảm mà Vũ Khả Hân dành cho Trịnh Quang Hải. Trước kia đường tinh duyên của Vũ Khà Hân bấp bênh đến như thế, khó khăn lắm mới gặp được Trịnh Quang Hải. Vốn tưởng rằng sẽ nằm tay đến đầu bạc răng long, đầu ai ngờ lại bởi vì sự xa hoa của đô thị mà dần dần mất đi tình cảm thuở ban đầu. Vũ Khà Hân thất vọng về đàn ông cũng là điều dễ hiểu.”Nếu chủng ta đã ra ngoài để đi chơi, vậy thì phải chơi cho thỏa thích đi. Chuyện của Trịnh Quang Hải, đợi tụi mình về rồi hắn xử lý sau.”
Vũ Khả Hân nghe xong, trên gương mặt lộ ra nụ cười mim nhàn nhạt.
Nhìn thấy Vũ Khả Hân nở nụ cười, tôi không nhịn được thở phào một hơi.
Tôi rất vui vì Vũ Khả Hân có thể khôi phục lại nụ cười, chỉ là…
Cứ nghĩ đến Trịnh Quang Hải, tôi không khỏi cảm thấy đau đầu.
Trịnh Quang Hài dám làm ra chuyện có lỗi với Vũ Khả Hân, tôi nhất định sẽ không bỏ qua đâu.
…
Tôi đi Paris công tác một tuần, đi dạo khắp cả Paris. Tôi và Vũ Khả Hãn, còn có cả Bánh Gạo chơi bời hết một tháng mới vélai Hà Nội.
Vừa mới về đến nhà họ Trần, sắc mặt Trần Thanh Vüdā hiện lên vẻ vô cùng không vui, anh ôm chầm lấy tôi rồi oản trách nói: “Chẳng phải nói là nửa tháng à? Sao kéo dài đến tận cả tháng vậy?”
“Có một vài chuyện nên lỡ dỡ, chẳng phải đã quayvề rối sao?”
Nhìn thấy Trần Thanh Vũ bám dính lấy tôi như vậy, tôi hơi buồn cười nói. Trần Thanh Vũ liếc tôi một cái, bàn tay hư hòng so
soạng lung tung khắp người tôi.
Tôi bị động tác cả gan này của Trần Thanh Vükhien cho mặt đỏ bừng lên.
“Trấn Thanh Vũ, anh mau dừng tay lại! Đã bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn như vậy chứ?”
Tôi và Trần Thanh Vũ đã là vợ chồng lâu năm của nhau rồi, ai ngờ Trần Thanh Vũ vẫn còn nhiệt liệt với những chuyện này đến thế cơ chứ?
Chẳng lẽ babốn mươi tuổi mới thật sự là độ tuổi hoàng của đàn ông hay sao?
“Em yêu, cà tháng trời không đụng vào em rồi, em muốn anh nhịn đến chết à?”
Trần Thanh Vũ khàn giọng ôm tôi lên. Mặc kệ tôi có bằng lòng hay không thì anh vẫn cu ôm tôi đi thẳng vào trong phòng.
Sau cuộc vận động không thể miêu tả thành lời, tôi cảm thấy đến cả một ngón tay cũng không cách nào cử động được.
Tôi nằm dựa vào trong người Trần Thanh Vũ, toànthân ướt đẫm mồ hôi, uể oải nói: “Em muốn đi tấm, anh tắm cho em đi.”
“Được.”
Trần Thanh Võ gật đầu rối ôm tôi vào trong nhà tắm. Sau khi tắm xong, tinh thần của tôi tinh táo hơn được một chút.
Tôi ngáp một cái, lẩm bẩm nói với Trần Thanh Vũ: “Trần Thanh Vũ, anh có biết tình hình dạo gần đây của Trịnh Quang Hài không?”
“Sao vậy? Sao đột nhiên lại hỏi đến cậu ta?”
Trần Thanh Vũ ngờ vực nhìn tôi.
“Vũ Khả Hân nói Trịnh Quang Hải có phụ nữ khác ở bên ngoài, cm muốn xác nhận xem có đúng hay không.”
“Ó… đàn ông có vài người phụ nữ ở bên ngoài chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Hơn nữa, hiện giờ Trịnh Quang Hải là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Hoằng Quang rồi, đương nhiên là bên canh có rất nhiều phụ nữ. Anh nghe nói thư kí hiện giờ của cậu ta chính là một trong những người có mối
quan hệ giường chiếu với cậu ta đấy.”
Trần Thanh Vũ thờ ở nói như lẽ thường tình, dướng như đàn ông sau khi kết hôn, nuôi một vài đứa tình nhân ở bên ngoài cũng chẳng có một chút vấn đề nàocả.
Tôi dùng sức đấy Trần Thanh Vũ ra, giận dữ nhìn anh: “Trần Thanh Vũ, anh nói như vây là chứng tỏ anh cũng nuôi phụ nữ ở bên ngoài có phải không?”
Nếu Trần Thanh Vũ dám nói “phải”, tôi nhất định sẽ xử đẹp anh.
“Vợ à, trái tim anh chỉ có một mình em thôi. Em phải tin tưởng anh, ngoài em ra, anh chẳng cần ai cả.” Trần Thanh Vũ nhìn tôi, ra về cưng chiều nói.
“Biết vậy