Huỳnh Bảo Nhi bắt lấy cánh tay Trần Thanh Vũ, khẩn cầu nhìn anh nói: “Trần Thanh Vũ, chúng ta sinh đứa nhỏ này ra đi được không?”
Cánh môi mỏng của Trần Thanh Vũ mím thành một đường, anh bực bội nhìn Huỳnh Bảo Nhi, dường như là đang suy xét đến lời khẩn cấu của cô.
Mãi một lúc lâu sau Trần Thanh Vũ mới vươn tay ra, bàn tay to của anh che phủ gương mặt Huỳnh Bảo Nhi, anh nói: “Bào Nhi, đổi với anh mà nói thì em mới là quan trọng nhất, em hiểu không?”
“Em biết sau khi sinh đứa nhỏ này ra, em cũng chỉ có thể ở cùng nó vài năm nhưng mà em muốn mang đứa nhỏ này đến bên Bánh Gạo.Mấy năm nay, đứa bé ấy đã rất cô đơn rồi.”
Là con trong một gia tộc lớn thực sự rất cô đơn, Bánh Gạo cũng không ngoại lệ.
Huỳnh Bảo Nhi luôn muốn đem lại cho Bánh Gạo một cuộc sống ấm no hạnh phúc, tuy nhiên vào thời điểm sự nghiệp của cô đạt đến đinh cao, cô đã vô tinh quên mất việc quan tâm đến Bánh Gạo, cũng chính vì vậy mà cậu càng ngày càng trở nên cực đoan.
Giờ cậu đã mười tám tuổi, đã là trẻ vị thành niên rồi nhưng càng lớn thì Bánh Gạo lại càng thể hiện rõ mình là một đứa phản nghịch, làm ra bao nhiều chuyện khiến Huỳnh Bào Nhi phải đau lòng.
“Trần Thanh Vũ, anh đồng ý với em đi được không.”
Huỳnh Bảo Nhi nằm chặt áo của Trần Thanh Vũ, thấy anh không chịu trả lời thi cô không nhịn được nhắc lại lần nữa.
Trần Thanh Vũ củi đầu, anh nhìn hốc mắt rướm lệ của người phụ nữ trước mặt, cuối cùng thờ dài một hơi, vươn tay ôm lấy eo Huỳnh Bảo Nhi rối trắm giọng nói: “Trước tiên chúng ta phải quan sát một thời gian đã, nếu đứa trẻ này mang đến vấn đề gì nghiêm trọng cho cơ thể em thì anh sẽ lập tức lấy đứa nhỏ này ra.”
“Được.” Nếu Trần Thanh Vũ đã nói như vậy thì có nghĩa là anh đã đồng ý thỏa hiệp.
Huỳnh Bảo Nhi vuốt ve bụng minh, cô củi đầu, khỏe môi khẽ cong lên.
Con yêu, con nhất định phải tranh giành lấy sự sống của chính minh có biết không?
Thành phố giải trí lớn nhất ở thủ đô, hộp đêm Đế Vương.
Trần Quân Phi mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, cúc áo bò nguyên không cài để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp tinh xảo của một chàng trai mới lớn.
Dưới thân cậu là một người phụ nữ nhìn cực kỳ quyến rũ nhưng không kém phần lẳng lơ, cô ta ngồi gọn dưới háng Trần Quân Phi, liên tục lắc eo,
“O… anh Phi, anh đúng là lợi hại mà.”
Ở thành phố này, Trần Quân Phi chẳng khác nào bá chủ, bởi vì dù sao thì cậu cũng là người nhà họ Trần – một gia tộc lớn nhất ở đây cho nên bất cứ kẻ nà nhìn thấy câu cũng phải nề mặt mà củi đầu.
Trong mắt tất cả mọi người, Trần Quân Phi chính
là một công từ nhà giàu ăn chơi trác táng chinh hiệu, từ mười lăm tuổi đã bắt đầu chơi gái, mọi người đặt cho cậu biệt danh là thiếu gia ăn chơi.
“Đồ vô dụng, mới vậy mà đã không chịu được rồi.” Trần Quân Phi nhìn người phụ nữ đang thờ hồn hến dưới thân minh, không kiên nhẫn dùng một chân
đá văng cô ta ra.Khuôn mặt cô gái bị đả văng ra ngoài bắt đầu ủng hồng, dường như câu nói của Trần Quân Phi đã động chạm đến lòng tự tôn của cô ta.
“Anh Phi..” Cô ta lắc lắc cái mông, vẫn không chịu từ bỏ ý định leo lên người Trần Quân Phi nhưng lúc này cậu lại thẳng tay kéo khóa quần, khuôn mặt đẹp trai đến động lòng người kia lộ rõ vẻ chán ghét: “Cút.”
Cậu chơi gái thì chi chơi một lần, không thích chơi nhiều.
Bị Trần Quảng Phi đuổi thẳng cổ như vậy, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của cô gái kia thoảng chốc cứng đờ.
Cô ta cắn môi, cổ nén nỗi nhục vào trong, nhặt đồng quản áo vương vãi trên đất mặt vào rối sau đó hoàng loạn rời đi.
“Sao vậy? Cô gái đó hầu hạ không tốt à?” Một chàng trai có đôi mắt hoa đào long lanh bước tới, vỗ
vỗ bà vai Trần Quân Phi hỏi. Cầu chàng trai này tên Lê Hoàng An, là con trai Lê
Hoàng Long, cậu ta nhỏ hơn Trần Quân Phi một tuổi, là con riêng của Lê Hoàng Long.
“Mấy loại hàng kiểu này, tôi đã chơi chán rồi.” Trần Quân Phi không kiên nhẫn đẩy tay Lê Hoàng An ra, cậu ngồi xuống uống một ngụm rượu,Lê Hoàng An nhìn dáng về này của Trần Quân Phi, cầu ta cười hì hì nói: “Hóa ra là chơi chán rối à, theo tôi biết thì có một đám phụ nữ vừa được đưa tới, vừa mềm vừa ngon, trong veo như nước, để tôi kêu giám đốc dâng lên cho câu.”
“Tôi không cần mấy loại đàn bà vừa lòe loẹt vừa thiếu tinh tế, kém văn hóa đô.” Trần Quân Phi liếc nhìn Lê Hoàng An một cái, không kiên nhẫn nói.
Lê Hoàng An liếc mắt nhìn Trần Quân Phi, bắt lực buông tay nói: “Tôi biết khẩu vị của cậu, yên tâm đi, tuyệt đối đúng sở thích của cậu mà.”
Trần Quân Phi yên lặng uống rượu, nhắm mắt làm ngơ trước cành tượng xa hoa cách đó không xa, mười phút sau Lê Hoàng An thật sự đưa tới một đám phụ nữ ăn mặc trang điểm đơn thuần.
Trấn Quân Phí lạnh lùng liếc mắt nhìn mấy người phụ nữ đó một cải, dáng vẻ hứng thủ của cậu dường như sắp không còn nữa, mãi cho đến khi nhìn thấy cô gái đứng cuối cùng với khuôn mặt xinh đẹp, cô gái trẻ ấy có đội mắt trong veo, Trần Quân Phi giơ tay chỉ vào cô gái đang núp sau đảm phụ nữ đó rối hở hững nói: “Cô gái đó, tôi muốn.”
Lê Hoàng Long nhìn về hướng ngón tay Trần Quân Phi đang chỉ, kết quả lại nhìn thấy một gương mặt mi canh trong veo, không nhịn được nói: “Cậu đổi khẩu vị rồi sao?”
Những người phụ nữ trước mà Trần Quân Phi chọn, có cô nào thân hình không phải ở dạng yêu kiểu quyến rũ ma mị chứ? Cô gái này nhìn gầy gầy ốm yếu, nếu dùng cô ấy để phát dục thì thực sự khiến người ta có cảm giác mình là một đứa đã đánh mất lương tâm.
“Cậu có ý kiến sao?” Trần Quân Phi lạnh lùng liếc Lê Hoàng An một cái.
“Không, tùy ý cậu, còn tôi chọn người này.”
Lê Hoàng An rụt rụt cổ, cười gượng một tiếng rối sau đó ôm một người phụ nữ ngực to bự tổ chàng rời đi.
Những người phụ nữ không được chọn đành rði di với nét mặt thất vọng ê chế, trong hộp đêm chỉ còn lại Trần Quân Phi và Cẩm Tiên.
Cẩm Tiên co quắp nhìn khuôn mặt quỷ quyệt của Trần Quân Phi, lắp bắp nói: “Anh Phi.”
Cô vừa mới tới đây đã bị giám đốc đẩy đi, giám đốc còn nói phải hầu hạ anh Phi cho thật tốt, ông ấy còn nói rằng nếu người nào được cậu lựa chọn thì người đây cực kỳ may mắn.
“Trước kia từng hậu hạ người nào chưa?” Trần Quân Phi không thèm để ý, cậu liếc mắt nhìn Cẩm Tiên một cái rồi nói với vẻ mặt không cảm xúc.
“Không… không.” Cẩm Tiên có hơi then thùng, cô liếc mắt nhìn Trán Quân Phi,
Đây mắt Trần Quân Phi dẫn hiện lên một màn sương mù, cậu cười nhạo một tiếng rồi đứng dậy đi tới trước mặt Cẩm Tiên. Cậu vươn tay ra bóp lấy chiếc cằm nhọn hoắt của cô, nhìn khuôn mặt Cấm Tiên âm thẩm đánh giá.
“Nhiìn quá bình thường nhưng cơ thể lại sạch sẽ, cời quần áo ra đi.”
Nghe câu nói ngang