Dường như anh rất muốn giải thích với Huỳnh Bảo Nhi nhưng lại không biết nên nói thể nào.
Huỳnh Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, trong mắt lóe lên tia sáng mờ nhạt.
“Tôi thật sự rất thất bại.”
Huỳnh Bảo Nhi để lại câu nói này rồi đứng dậy rời
Bóng lưng của cô hơi lẻ loi, thậm chí là cô độc,
Trần Thanh Vũ ngần người, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Huỳnh Bảo Nhi. Mãi đến khi cô khuất hẳn, anh mới không nhịn được mà nhíu mày.
Anh rất muốn lao đến bên Huỳnh Bảo Nhi, ôm chặt lấy cô.
Nhưng bây giờ hình như anh đã mất đi tư cách đó. Cho dù anh muốn ôm Huỳnh Bảo Nhi, chỉ sợ cô Anh sẽ chờ Huỳnh Bào Nhi, bất kể bao lâu, anh cũng không đồng ý, cũng sẽ chờ đến lúc cô tha thứ cho mình.
Thời gian trôi qua từng chút một, Huỳnh Bảo Nhi vẫn ở Provence, chưa về thành phố. . Đọc truyện hay tại == T r u m T r u y e n . COM ==
Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi dứt khoát sống cùng cô ở Provence, cả gia đình chung sống hòa binh.
Điển Thanh Mây vẫn ở thành phố để coi sóc Phan Huỳnh Đức, thinh thoảng sẽ gọi video với Vũ Khả Hân và Huỳnh Bảo Nhi, nói chuyện phiếm với bọn họ.
“Điền Thanh Mây, để anh ấy nghỉ ngơi đi.” Một ngày nọ, sau khi nói chuyện với Điển Thanh Mây xong, Huỳnh Bào Nhi đột nhiên nói.
Điển Thanh Mây bị cô kích thích, sắc mặt trắng bệch hơn mấy phần. Cô ấy nhìn Huỳnh Bảo Nhi rồi lắc đầu: “Không đâu, Đức muốn sống như thế.”
“Điển Thanh Mây, thế này chẳng khác gi đang trói buộc anh ấy, chị có biết không?” Huỳnh Bảo Nhi nhìn về cố chấp của Điển Thanh Mây thì đau lòng nói.
Điển Thanh Mây nên có cuộc sống của riêng mình, nghe nói người nhà Điển Thanh Mây đã tìm đối tượng tốt cho cô ấy, bào Điển Thanh Mây đừng trông nom Phan Huỳnh Đức nữa.
“Chị không muốn biết, chị có thể ở bên Đức, chị phải ở bên anh ấy. Huỳnh Bảo Nhi, em không yêu anh ấy cũng không sao, có chi yêu anh ấy là được rồi.” Trước sự lên án của Điển Thanh Mây, Huỳnh Bảo Nhi không nói nên lời.
Cô áy náy với Phan Huỳnh Đức nhưng đó chi là áy náy mà thôi, trái tim cô đã thuộc về Trần Thanh Vũ, cô không muốn lừa Điền Thanh Mây. Cô không yêu Phan Huỳnh Đức, mặc dù sự thật này rất tàn nhẫn nhưng vẫn là sự thật.
“Bảo Nhi, chị sẽ ở bên Đức, ở bên anh ấy cả đời. Nếu em rành thì về thăm anh ấy, à không, em không cần quay về bởi vì anh ấy vẫn luôn sống trong cơ thể em. Đức từng nói cách chết này khiến anh ấy rất vui vẻ bởi vì có thể ở với em cả đời.”
Mỗi khi nghe thấy Điển Thanh Mây nói những lời này, Huỳnh Bảo Nhi lại cảm thấy lòng đau như cắt.
Trước tình cảm sâu sắc của Phan Huỳnh Đức, cô không biết rốt cuộc mình nên làm thể nào. và.”
Mây.
“Điển Thanh Mây, nếu cứ như vậy, chị sẽ rất vất Huỳnh Bảo Nhi cụp mắt, cười khổ với Điển Thanh
Chăm sóc một người đàn ông không yêu mình cà đời, chuyện này thật sự rất vất và.”Chị vui vẻ chịu đựng.” Điển Thanh Mây mim cười, trên khuôn mặt ấy xuất hiện vẻ ngượng ngùng như khi cô ấy còn trẻ.
Tâm trạng của Huỳnh Bào Nhi rất phức tạp, sau khi tắt video, cô nhìn bé Gạo Tẻ trong nôi, không nói nên lời.
“Vân Hạ, sao vậy?” Thấy Huỳnh Bào Nhi ngồi bên giường, ngần người nhin bé Gái Tè thì Vũ Khả Hân bước về phía cô, lo lắng hỏi.
Huỳnh Bảo Nhi hoàn hồn, nhìn Vũ Khả Hân rồi lắc đầu nói: “Không, em không sao. Vũ Khà Hân, chúng ta đưa bé Gạo Tè ra ngoài chơi đi, hôm nay thời tiết không tệ.”
“Được thôi.”
Vũ Khả Hân nhìn về phía cánh đồng hoa bên ngoài, khi trông thấy bóng dáng người đàn ông đang khom lưng trên cánh đồng, trong mắt cô ấy thoáng xuất hiện chút phiên muộn.
Cứ tưởng Trần Thanh Vũ sẽ không kiên trì được mấy ngày nhưng bây giờ đã qua một tháng, anh vẫn chăm sóc cánh đồng hoa không hề rời đi.
Nhiều lần Vũ Khả Hân định nói cho Huỳnh Bào Nhi biết Trần Thanh Vũ đang ở bên ngoài nhưng cuối cùng lại thôi.”VO Khả Hân, chị quen người nông dân trống hoa kia à?” Sau khi thay tã cho bé Gạo Tè, Huỳnh Bảo Nhi hỏi.
Vũ Khà Hân nhìn cô với vẻ hơi lúng túng, lắc đầu: “Không quen, do Merlin giới thiệu đây.”
Merlin là một người đàn ông tóc vàng sống trong khu nhà cách bọn họ không xa, cậu ấy khá quen thuộc với đảm người Vũ Khả Hân, hình như có ý với Huỳnh Bảo Nhi.
Merlin đã ly hôn, vợ cậu ấy để lại một cô con gái, thế nên cậu ấy thường xuyên dẫn Lala – con gái của mình sang chơi. Huỳnh Bào Nhi rất thích đứa trẻ này, thinh thoảng Lala cũng giúp cô chăm sóc bé Gạo Tẻ.
“Ó, ra là vậy.” Nghe thấy thể, Huỳnh Bảo Nhi hơi cụp mắt.
Thấy Huỳnh Bảo Nhi tỏ ra cô đơn, Vũ Khả Hân hơi lo lắng: “Sao thế? Sao lại có vẻ mặt như vậy?”
“Không… không có gì.”
Huỳnh Bảo Nhi lấy lại tinh thần, nhếch môi nhìn Vũ Khả Hân rồi lắc đầu.
Nghe thấy Huỳnh Bào Nhi nói vậy, Vũ Khả Hân
thoáng bận tâm trong lòng. Vũ Khà Hãn nghĩ có phải Huỳnh Bảo Nhi đã phát hiện gì đó rồi hay không? Chẳng lẽ cô đã nhận ra thân phận của Trần Thanh Vũ rối à?
Vũ Khả Hân và Huỳnh Bảo Nhi đi đến cánh đồng hoa, bé Gạo Tề rất thích bò tới bò lui trong cánh đồng hoa này.
Thấy bé Gạo Tè nắm lấy những đóa hoa rồi kêu bi bộ, Huỳnh Bảo Nhi không khỏi mim cười.
Ở cách đó không xa, Trần Thanh Vũ đang tia tót lại cánh đồng hoa cảm thấy vô cùng kích động.
Anh ở đây