“Biển.” Lời nói kiêu căng lạnh lùng của Trần Quân Phi vang lên, khiến cho trái tim của Huỳnh Bảo Nhi rét buốt.
Cô vốn cho là Trần Quân Phi đã lớn rồi, nhưng mà bây giờ nhìn lại thì cậu vẫn chi là một thiếu niên chưa hiểu chuyện.
Thấy về mặt kiêu căng của Trần Quân Phi, Huỳnh Bảo Nhi cũng không kiểm chế được nữa, cô tát lên mặt cậu một cái.
Âm thanh của cái tát trong trẻo vang lên giữa phòng khách yên tĩnh.
Vũ Khả Hân ngây ra, Phan Huỳnh Bảo cũng có hơi giật minh, đôi mắt xanh ngọc kia nhìn Huỳnh Bảo Nhi và Trần Quân Phi, cậu có hơi lo lắng,
“Quân Phi, tại sao con có thể nói ra những lời vô trách nhiệm như thế dược. Bây giờ con lập tức quay về thủ đô, đứa nhỏ đó không thể làm bậy được.”
Cho dù đứa bé đó có phải con của Trần Quân Phi hay không, cậu cũng không nên làm ra chuyện như vậy với con gái người ta được.
“Con biết rồi.” Nhưng thật không ngờ Trần Quân Phi không có tức giận mà chỉ bình tĩnh nhìn Huỳnh Bảo Nhi
“Có đau không?” Thấy Trần Quân Phi nghe lời của minh, Huỳnh Bảo Nhi đau lòng nhìn dấu tay trên mặt cậu. Cô vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt mặt Trần Quân Phi.
Cả người của Trần Quân Phi run lên, cậu ôm lấy Huỳnh Bảo Nhi, hít một hơi rồi nói: “Không đau, con không có giận me.”
Người phụ nữ này là người đã cho cậu sinh mệnh, khi còn nhỏ, cậu cũng đã từng làm nhiều điều tổn thương mẹ. Nhưng bây giờ sẽ không có chuyện đó nữa, hiện tại cậu chì muốn bảo vệ Huỳnh Bảo Nhi.
“Đứa nhỏ ngốc nghếch.” Nghe Trần Quân Phi nói vậy, mí mắt của Huỳnh Bảo Nhi cũng rưng rưng.
“Mẹ, con mang bé Gạo Tẻ ra ngoài chơi một chút.”
Trần Quân Phí buông Huỳnh Bào Nhi ra, nói với cô.
“Được, con nhớ trông chừng em cẩn thận. Con bể con nhỏ, thân thế còn tương đối yếu ớt.” Đương nhiên Huỳnh Bào Nhi vô cùng hài lòng dể Trán Quân Phi bổi dưỡng tình cảm với bé Gạo Tẻ.
Trần Quân Phi gật đầu roi dẫn bé Gạo Tẻ rời đi. Còn Phan Huỳnh Bảo thì lại trầm mắt nhìn Trần Quân Phi đưa cô bé đi. Trên khuôn mặt của thiếu niên anh tuấn, bất giác lộ ra một chút cô đơn.
Huỳnh Bảo Nhi tiến lại gần Phan Huỳnh Bảo, cô dịu dàng nói: “Huỳnh Bảo, con sao vậy?” Phan Huỳnh Bảo nhạy cảm hơn so với mấy đứa nhỏ cùng tuổi, Huỳnh Bảo Nhi biết tính tình của cậu,
cô cũng rất đau lòng khi nhìn bộ dạng này của cậu. “Me, con… là kết tinh tình yêu của mẹ và bố đúng không?” Sau khi chần chừ một lúc, Phan Huỳnh Bảo mới ngẩng đầu lên nhìn Huỳnh Bảo Nhi, cậu thấp thỏm hòi.
Nghe Phan Huỳnh Bảo nói vậy, sắc mặt của Huỳnh Bảo Nhi mang theo chút lo lắng và bắt đất đi.
“Đúng vậy, con là.. kết tinh của mẹ và Phan Huỳnh Đức: Lừa gạt Phan Huỳnh Bảo, đối với Huỳnh Bảo Nhi đó cũng là một quả trình vô cùng gian nan.
Cô không muốn dùng cách này để lừa gạt cậu,
nhưng mà, hiện thực lại ép buộc Huỳnh Bảo Nhi phải làm thé, phải nói dối cậu.
“Me có yêu bố con không?” Phan Huỳnh Bảo nhìn Huỳnh Bảo Nhi, cất giọng nặng nề hỏi.
Huỳnh Bảo Nhi không trà lời câu hỏi của Phan Huỳnh Bào, chi quay sang nói với cậu: “Huỳnh Bảo, sau này khi lớn lên con sẽ hiểu được.”
Sau này Phan Huỳnh Bảo lớn lên cũng sẽ gặp được một cô gái mà cậu thích. Có thể, cậu cũng sẽ giống như Phan Huỳnh Đức, trở nên cổ chấp và điên cuống, đến lúc đó thì Phan Huỳnh Bảo sẽ hiểu được những việc mà Phan Huỳnh Đức đã làm.
“Vậy mẹ yêu Trần Thanh Vũ sao?” Phan Huỳnh Bảo thấy Huỳnh Bảo Nhi không đổi mặt trà lời câu hỏi của mình, cậu nhịn không được tiếp tục hỏi.
Lời của Phan Huỳnh Bảo khiến cơ thể của Huỳnh Bảo Nhi không khỏi cứng lại một chút.
Cô cũng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Phan Huỳnh Bảo,
“Người đàn ông kia… con không thích.” Phan Huỳnh Bảo cau mày, dường như có hơi chán ghét nói.
“Mẹ là của bố, lúc đầu con muốn mang mẹ về ở bên bố cả đời. Nhưng mà di Mây nói, bổ không muốn mẹ mất đi tự do, người bố yêu nhất chính là me, ông ấy sẽ không nhân tâm làm tổn thương mẹ.”
“Huỳnh Bảo” Huỳnh Bảo Nhi đau khổ nhìn cậu ấy.Tình cảm của Phan Huỳnh Đức dành cho Huỳnh Bảo Nhi chính là nỗi đau xót cả đời này của cô.
Cô không biết minh nên làm gì mới có thể đến đáp hết tình yêu của Phan Huỳnh Đức dành cho mình.
“Chờ khi em gái lớn một chút nữa, con sẽ đưa bố đến nơi này. Như vậy thì cả nhà chúng ta có thể ở chung một chỗ với nhau.” Phan Huỳnh Bảo nhi Huỳnh Bảo Nhi, nhẹ giọng nói.
Huỳnh Bảo Nhi cảm thấy dường như cổ họng của mình có vật gì đó chắn ngang, hoàn toàn không thể nói được.
Phan Huỳnh Bào dang thay đổi, cậu đang nỗ lực thay đổi bản thân mình và hy vọng sẽ được Huỳnh Bảo Nhi thích.
Tất cả những điều này Huỳnh Bảo Nhi đều nhìn thấy được.
“Này, chính là ông, ông ở đây được bao lâu rồi? Tại sao trước đây tôi không thấy ông?” Trần Quân Phi đang chơi đùa với bé Gạo Tẻ trong vườn hoa ngoài biệt thự, Khi đối mặt với cô bẻ thì Trần Quân Phi mời hiện lên vẻ mặt tươi cười, khuôn mặt vốn lạnh lùng nhờ vậy mới trở nên đặc biệt ôn hòa.
Lúc cậu thấy Trần Thanh Vũ đang làm việc trong vườn hoa, cậu khế nhíu đôi lông mày lại hỏi Trần Thanh Vũ.
Cậu thấy bóng lưng của anh hơi quen thuộc, mới nhịn không được quay sang hỏi Trần Thanh Vũ.
Trần Thanh Vũ nghe được giọng nói của Trần Quân Phí, cơ thể nhất thời cứng đờ.
Anh không nói gì mà chỉ mím chặt đôi môi mỏng, chẳng nói câu nào mà tiếp tục làm việc của mình.
Trần Quân Phi từ nhỏ đến lớn bao giờ cũng được
người ta vây quanh nịnh hót, có lúc nào bị người ta bỏ qua như thế này đâu. Cậu sầm mặt xuống, gương mặt vốn anh tuần dẫn dẫn bị sương lạnh bao phủ.
Bé Gạo Tẻ cảm một bông hoa oải hương, bò tới bò lui rồi bị bộ đi về phía Trần Thanh Vũ.
Trần Thanh Vũ lo bông hoa sẽ làm bé Gạo Tè bị thương, anh nhịn không được vươn tay ra bể thân thể mềm mại của cô bé lên.
Trên người đứa nhỏ mang theo mùi sữa xông thẳng vào mũi Trần Thanh Vũ, vài tia ấm áp bỗng hiện lên trong đáy mắt của anh,
Anh củi đầu nhìn bé cưng non nớt đáng yêu trong lòng, trái tim bỗng