Cô thật sự cảm thấy rất khó chịu, tại sao… muốn bản thân lại kiên trì không chịu tha thứ cho Trần Thanh Vũ như vậy chứ? Con người đều sẽ phạm phải sai lầm, Trần Thanh Vũ… cũng sẽ phạm sai. Chuyện này không thể oán trách anh được, anh cũng chỉ là con người thôi mà.
Cô không nên khắt khe với Trần Thanh Vũ quá như vậy, không cho anh nhìn thấy bé Gạo Tẻ, không cho anh bất kỳ cơ hội chuộc tội nào.
“Vẫn như cũ sao?”
Sau khi trái qua chuyện của Trần Thanh Vũ thì Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo cũng không có gì thay đổi. Mà Huỳnh Bảo Nhi sau khi trở về từ sân bay thì vẫn luôn nhốt mình trong phòng, không muốn gặp ai cả.
“Ừ, bây giờ e rằng trong lòng mẹ cháu rất khó chịu.” Vũ Khả Hân bưng một chén canh nhìn Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo rồi phiền muộn lắc đầu nói.
Trên mặt Trần Quân Phi hiện lên chút u ám, cậu không nói gì nhưng đáy mắt đã mơ hồ dâng lên sự đau lòng. Một lúc lâu sau, cậu nhận lấy chén canh trong tay Vũ Khả
Hân rồi nhàn nhạt nói: “Để cháu mang vào cho”
“Vậy làm phiên cháu rồi.” Đã một ngày trôi qua, Huỳnh Bảo Nhi chẳng ăn uống gì cả. Nếu như cứ như vậy thì Vũ Khả Hân thật sự rất lo lắng cho tình trạng sức khỏe của cô.
Trần Quân Phi đi vào phòng ngủ của Huỳnh Bảo Nhi thì nhìn thấy cô đang ngồi trên chiếc xích đu cạnh cửa sổ, cánh cửa sổ kia mở ra khiến cho gió lạnh tạt vào từng cơn.
Thời tiết đã dần dần chuyển lạnh, Huỳnh Báo Nhi như vậy giống như đang tự hành hạ bản thân mình vậy.
Trần Quân Phi cau mày bước đến đóng cửa sổ lại, vẻ mặt lộ ra chút lạnh lẽo mång Huỳnh Bảo Nhi: “Mẹ, mẹ làm gì vậy? Bây giờ mẹ lại vì Trần Thanh Vũ mà tự hành ha bản thân mình sao?”
Đối mặt với lời phê bình nghiêm khắc của Trần Quân Phi, Huỳnh Bảo Nhi không nói được câu nào.
Cô khẽ nhếch môi yên tĩnh nhìn Trần Quân Phi.
Thầy cô không nói lời nào thì cậu không nhịn được thở dài một hơi.
Cậu đặt chén canh lên bàn, đưa cánh tay ra ôm lấy Huỳnh Bảo Nhi.
“Mẹ, mẹ biết không, thật ra thì con cũng không phải thật sự hận bố?”
Huỳnh Bảo Nhi nghe vậy thì quay đầu lại nhìn Trần Quân Phi.
Trước nay cậu vẫn luôn khó chịu với Trần Thanh Vũ nhưng Huỳnh Bảo Nhi lại không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Khi Lê Hồng San nói đứa trẻ kia là của bố thì con vô cùng oán hận bố, trong quan niệm của con, bố và mẹ yêu nhau như vậy nhưng bố lại dám phản bội mẹ, con không thể nào tha thứ cho người làm tổn thương đến người mẹ mà con yêu nhất được. Người con thích nhất chính là mẹ, vĩnh viễn chỉ yêu một mình mẹ mà thôi cho nên con ghét bố đã phản bội mẹ, sau đó mới phát hiện thì ra chuyện này không phải như vậy nhưng sự thật là con không cách nào thay đổi được việc con chán ghét bố. Bởi vì bố đã khiến mẹ đau lòng, hơn nữa suýt chút bố đã ngoại tình với Lê Ánh Ly nên không cách nào tha thứ cho bố được, thậm chí con còn mừng là cuối cùng mẹ cũng nhìn rõ bộ mặt thật của người đàn ông đó rång bố không tốt đẹp như trong tưởng tượng của mẹ”
“Nhưng mà… bây giờ bố đi rồi, con… rất khó chịu” Đây là lần đầu tiên Trần Quân Phi nói với Huỳnh Bảo Nhi những lời này. Mỗi lần cậu tranh cãi với Trần Thanh Vũ thì đều gương cung múa kiếm rất gay gắt.
Lần đầu tiên Huỳnh Bảo Nhi nghe thấy Trần Quân Phi nói bản thân cảm thấy đau khổ vì Trần Thanh Vũ đã rời đi.
“Ông ấy là bổ của con… khi con bé con vẫn luôn cảm thấy bổ là người đàn ông mạnh nhất trên thế giới, con muốn vượt qua bố để trở thành chỗ dựa vững chắc cho mẹ”
“Mẹ, nếu như mẹ đã yêu bổ như vậy thì hãy tha thứ cho bố đi. Thật ra thì bố chỉ suýt chút nữa mới ngoại tình nhưng trên thực tế vẫn chưa phát sinh bất kỳ chuyện gì với Lê Ánh Ly cả, cơ thể của bố vẫn thuộc về me” Trần Quân Phi đưa tay ra sờ lên gương mặt của Huỳnh Bảo
Nhi rồi nói: “Mẹ của con là người mẹ xinh đẹp nhất trên thế giới này, cho dù có trải qua bao nhiêu năm thì vẫn xinh đẹp như vậy.”
“Bánh Gạo.” Đột nhiên Huỳnh Bảo Nhi nghe thấy Trần Quân Phi hiểu chuyện như vậy thì nước mắt không ngừng trào ra.
“Đi tìm bố đi, con biết mẹ rất muốn đi tìm bộ. Mẹ và bổ đã yêu nhau lâu như vậy, trải qua rất nhiều chuyện, bây giờ là lúc hai người nên nghỉ ngơi rồi. Sau này con sẽ ngoan ngoãn, sẽ trở thành người nắm quyền giỏi nhất của tập đoàn Aliba, sẽ bảo vệ em gái thật tốt không để bất kỳ người nào làm tổn thương đến em ấy đâu, đồng thời con cũng sẽ chung sống với Phan Huỳnh Bảo thật tốt, dù sao thì cậu ấy vẫn là em trai của con mà.”
“Con không ghét Huỳnh Báo sao?”
“Cậu ấy là một người rất mạnh mẽ cũng rất tài giỏi, có đủ tư cách trở thành em trai của con, cậu ấy giỏi giống như chú út vậy.”
Lần đầu tiên Trần Quân Phi đánh giá về Phan Huỳnh Bảo như vậy trước mặt Huỳnh Bảo Nhi.
“Thắng bé… thân thế của thắng bé…” Huỳnh Bảo Nhi do dự một chút, dường như đang suy nghĩ xem có nên nói chuyện này ra không.
“Con biết, bố cũng biết nhưng sẽ không ai nói ra đầu. Cái tên cao ngạo đó, nếu như biết hết tất cả những chuyện này thì chỉ sợ sẽ không chịu nổi mất, thật ra thì trong lòng con cũng hơi trách chủ út.” Trần Quân Phi cau mày, dường như có chút tức giận nói.
Ai bảo Phan Huỳnh Đức chưa được sự cho phép của Huỳnh Bảo Nhi mà lại làm như vậy chứ.
Huỳnh Bảo Nhi cười nhẹ một tiếng, ngón tay yêu thương sò lên gò má Trần Quân Phi rồi nói: “Thật ra thì trong lòng mẹ cũng đã từng trách chủ út của con nhưng mà mẹ cảm thấy sự ra đời của Huỳnh Bảo cũng rất tốt mà, dù sao thì thắng bé đã cô đơn lâu như vậy rồi.”
“Mẹ, con sẽ bảo vệ em trai và em gái thật tốt cho nên mẹ mau đuổi theo bố đi”
“Bánh Gạo, con trưởng thành rồi.”
Huỳnh Bảo Nhi thở dài một hơi, nhìn vào chàng trai trước mắt và nói.
“Trước kia là do con không hiểu chuyện nên đã khiến mẹ phải nhọc lòng.” Trần Quân Phi cúi đầu xuống, che giấu mọi sự buồn bã của bản thân.
“Đứa nhỏ ngốc, làm bố mẹ thì đương nhiên phải chịu hy sinh vì con cái, cho dù con có làm ra chuyện gì đi nữa thì con vĩnh viễn sẽ là Bánh Gạo mà mẹ yêu nhất.”
Huỳnh Bảo Nhi ôm lấy cơ thể Trần Quân