Vừa nghĩ đen lúc nhỏ, mỗi lần Hoàng Khánh Ngân nhìn thấy những đứa trẻ kia đang vui vẻ nô đùa thì đều mang theo ảnh mắt ngưỡng mộ, Hoàng Song Thư cảm thấy vô cùng chua xót.
“A, cuối cùng cũng có thể chạy được rồi, thật tốt quá…” Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Hoàng Khánh Ngân tràn đây vẻ vui mừng, thích thú nhìn Hoàng Song Thư.
Vào buổi trưa, bác sĩ chủ trị của Hoàng Khánh Ngân mời Hoàng Song Thư đến văn phòng ông ấy để thảo luận về bệnh tình hiện nay của Hoàng Khánh Ngân.
“Đối với tiền phẫu thuật, có thể vẫn còn một số rắc rối.”
“Không phải… tôi đã nộp sáu trăm tám mươi triệu rồi sao? Ông nói từng đó là đủ rồi mà” Hoàng Song Thư nhìn chằm châm vào khuôn mặt nhân hậu của vị bác sĩ chờ câu trả lời.
“Không sai, từng đó đã đủ tiền phẫu thuật rồi nhưng mà thuốc của em gái cô dùng là thuốc ngoại nhập. Cô cũng biết đấy, những loại thuốc đó đều rất đất tiền, mà chúng tôi phải dùng nó để duy trì sự sống cho cô ấy cho nên những chi phí này vẫn rất lớn. Bệnh tim của Hoàng Khánh Ngân vốn đã rất đặc biệt, phẫu thuật thay tim cũng chưa chắc đã mang lại sự sống cho cô ấy. Chính vì vậy, những chi phí này.”
“Cần bao nhiêu tiền nữa mới đủ?”
Lại là tiền, Hoàng Song Thư không biết mình đã đóng bao nhiêu tiền rồi, ngày nào cô cũng phải làm mấy phần công việc. Toàn bộ tiền đều phải giao cho bác sĩ, cô cũng đã nợ bệnh viện rất nhiều tiền rồi nhưng để Hoàng Khánh Ngân có thể nhanh chóng khỏi bệnh, Hoàng Song Thư đành chấp nhận lấy số phận của bản thân.
“Cần thêm khoảng một tỷ rưỡi nữa.” Đôi mắt của vị bác sĩ mang theo một tia sáng, nói với Hoàng Song Thư.
Một tỷ rưỡi?
Hoàng Song Thư cảm thấy đây giống như một con số trong thiên văn học, đập thẳng vào đầu cô. cố gắng một hơi thật sâu, khuôn mặt tái mét nhìn vị bác sĩ chủ trị.
Một tỷ rưỡi, làm sao cô có được? Trước đây cô đã hỏi Trần Quân Phi để lấy tiền rồi, bây giờ… cũng không mở được miệng hỏi nhiều tiền như thế này.
Thư có cảm thấy rất đắt không? Cô đừng quên tình hình tồi tệ của em gái cô bây giờ, chúng tôi có thể làm những thứ mà em gái cô muốn. Đương nhiên, nếu như cô cảm thấy thuốc ngoại nhập đắt thì chúng tôi cũng có thể không dùng loại thuốc đó, chỉ là hiệu quả cô cũng biết Đến lúc đó, nếu em gái cô có phát sinh chuyện gì chúng tôi cũng không lo
Lời nói của bác sĩ khiến Hoàng Song Thư sợ hãi.
Cô lắc đầu, khẩn trương nói: “Xin ông hãy dùng thuốc ngoại nhập, tôi sẽ mang tiền đến.” thì cô nhanh nộp tiền đi, nếu cô thực sự không có tiền thì có thể ngủ với tôi một đêm, tôi có thể cho cô ba trăm năm mươi triệu”
Vị bác sĩ kia xấu xa nói với Hoàng Song Thư, sau đó đưa tay đặt trên khuôn mặt cô tính sờ xuống.
Ông ta căn bản nhìn trúng Hoàng Song Thư, nhiều lần tỏ ra thích thú, đối xử tốt với Hoàng Song Thư nhưng cô đều phớt lờ đi, lâu dần đã khiến ông ta bực bội.
Bây giờ có cơ hội này, ông ta làm sao có thể từ bỏ?
Hoàng Song Thư siết chặt nắm đấm, trừng mắt với vị bác sĩ. vờ cái gì? Nghe nói cô vì em gái mình mà trở thành gái đứng đường rồi, sao nào? Thật sự cho rằng cô làm chuyện xấu mà không ai biết à? Bây giờ cô chỉ cần làm ông đây vui vẻ là được, không cần làm gái đứng đường nữa. Nói không chừng, tất cả tiền thuốc tiền phẫu thuật thì ông đây có thể lo cho em có cả. Có thể chăm sóc tốt em gái cô, cô tự mình suy nghĩ cho cẩn thận đi, nếu không tôi mặc kệ em gái cô chờ chết, đó là chuyện moi phút mỗi giây đấy”
Bác sĩ giữ chặt lấy tay cô đe dọa, khịt mũi nói với Hoàng Song Thư.
Sắc mặt Hoàng Song Thư tái đi một lúc, cô nhấc chân định đá về phía tên bác sĩ nhưng ông ta nhanh chóng phát hiện ra, cầm chiếc mũi tiêm có chất lỏng trong suốt đâm xuyên vào người cô.
Hoàng Song Thư chưa kịp phát ra âm thanh cầu cứu nào thì đã bị ông ta bóp nghẹt, cả người chim sâu vào hôn mê. Lúc Hoàng Song Thư bị ngất đi, có mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của vị bác sĩ kia.
Hoàng Song Thư tuyệt vọng nhắm mắt lại, khuôn mặt tuẩn tú nhưng lại rất lạnh lùng của Trần Quân Phi không ngừng hiện lên trong đầu cô. Trong thâm tâm cô không ngừng kêu gào, hy vọng Trần Quân Phi có thể đến cứu mình.
Đau đớn toàn thân khiến Hoàng Song Thư dần dần tuyệt vọng, cô bắt đầu không còn sức kháng cự, cả người chìm vào trong hôn mê.
Không biết đã qua bao lâu, Hoàng Song Thư tỉnh lại, cô nhìn thấy bản thân năm trên một chiếc giường trong phòng làm việc, chỉ có một mình cô mà thôi. Quần áo hỗn loạn trên mặt đất, trong không khí cũng có một luồng hơi thở ghê tớm khác thường, sắc mặt của Hoàng
Song Thư trở nên trắng bệch đến dọa người. Cô cảm thấy vô cùng đáng sợ, toàn thân không ngừng phát run.
Bác sĩ mặc quần áo vào, đưa tay lên che miệng cười, sau đó nói với Hoàng Song Thư: “Mùi vị cũng không tệ, tiền của em cô, tôi sẽ trả thay cô ba trăm năm mươi triệu. Nếu sau này cô ngủ thêm với tôi mấy lần, tôi sẽ giúp cô trả hết toàn bộ
Nghe thấy lời nói của ông ta, Hoàng Song Thư như phát điên, cô vợ lầy chiếc đèn ngay bên cạnh đập vào đầu ông ta.
Bác sĩ liếc mất một cải, hung tợn nói: “Hoàng Song Thư, tôi cảnh cáo cô, nếu cô không biết tốt xấu thì đừng trách tôi, chuyện hoang đường này với ai cũng không có lợi, hay là có muốn mở mắt nhìn em gái có chết? Kể từ khi cô quyết định bán thân thì còn giả vờ cao sang trinh nữ cái gì nữa?
Sau khi nói xong, ông ta ném xuống một tờ chi phiếu có giá trị ba trăm năm mươi triệu rồi tiếp tục đe dọa Hoàng Song Thư: “Hoàng Song Thư, cô tốt nhất nên thông minh một chút, chuyện này nếu làm ầm ĩ lên cũng chẳng ai được lợi cả.”
Sau khi bác sĩ rời đi, Hoàng Song Thư cầm lấy tấm chi phiếu, không kim được nước mắt khóc òa lên. Tại sao điều kinh tởm như thế này lại xảy ra trên cơ thế cố?
Nếu… nếu như Trần Quân Phi biết cô và những người đàn ông khác… anh ấy có tức giận không?
Nghĩ đến đây, toàn thân Hoàng Song Thư bất giác run lên. Cô không thể ngã xuống được, nếu cô chết thì em gái cô phải làm sao? Hoàng Khánh Ngân phải làm sao?
Hoàng Song Thư chống đỡ cơ thể khó chịu của mình, ảnh mắt phần hận đứng dậy khỏi giường. Sau khi mặc quần áo vào, cô rời khỏi căn phòng