“Không đúng, ban đầu người đàn ông đó đã cưỡng hiếp tôi, sau đó ông ta còn uy hiếp tôi nữa. Ông ta nói nếu như tôi không đồng ý ngủ với ông ta thì ông ta sẽ giết chết em gái tôi, còn nói chỉ cần tôi ngoan ngoãn nghe lời thì ông ta sẽ lập tức cửu em gái tôi. Tôi không nói dối đầu, mấy người hãy tin tôi đi”
Hoàng Song Thư nhìn công an, nói với vẻ mặt thống khổ. Dĩ nhiên, công an không hề tin những gì Hoàng Song Thư vừa nói, tên đó cười nhạo một tiếng rồi nói: “Cô có chứng cứ không?”
Chứng cứ?
Vừa nghe thấy câu hỏi này, lời đang nói bồng mắc nghẹn giữa họng, cô ra sức siết chặt tay thành nằm đấm, nghĩ mãi nhưng không biết bản thân phải trả lời thế nào, cho đen khi câu nói tiếp theo vang lên.
“Cô không có chứng cứ chứng minh mình là người bị hại, vậy nên chúng tôi hoàn toàn có lý do để nghi ngờ cô quan hệ với ông ta là vì tiền.”
Nghe người công an nói vậy, sắc mặt Hoàng Song Thư xám xịt như đồng tro tàn, cô há mồm. Lúc đang định lên tiếng phản bác thì cửa phòng bị mở ra, một người công an khác bước vào, anh ta nhìn Hoàng Song Thư rồi lại quay ra thủ thi gì đó vào tai đồng nghiệp, tuy cô không biết hai người bọn họ đang nói gì nhưng cô nhận ra sắc mặt người công an tra hỏi cô có biển động nhẹ.
Anh ta đứng dậy liếc mắt nhìn Hoàng Song Thư một cái rồi sau đó nói với vẻ mặt hờ hững: “Hoàng Song Thư, cô có thể ra ngoài rồi”
Ra ngoài sao? Không phải mới nãy họ còn nói cô tội báo án giả à?
Trong khi Hoàng Song Thư đang cảm thấy đầu óc mình choáng vảng không hiểu gì thì cô đã được người ta đưa ra ngoài. Lúc ra khỏi phòng thấm vấn, việc đầu tiên có nhìn thấy là Trần Quân Phi đang đứng giữa đại sảnh, xung quanh anh là bốn tên vệ sĩ mặc toàn đồ đen.
Người đàn ông đó lúc nào cũng vậy, dù cho ở bất cứ đâu thì anh vẫn luôn tỏa ra một loại khí thế khiến đối phương không có cách nào chống đỡ được.
Hốc mất Hoàng Song Thư đỏ lên, cô cố gắng che hai má mình lại, nghĩ đến hoàn cảnh chật vật của mình bây giờ rồi lại nhìn đến Trần Quân Phi đang kiêu ngạo đứng đó là cô lại không thể chịu nổi.
“Đi” Sau khi nhìn thấy Hoàng Song Thư, đôi mắt sâu thẳm của Trần Quân Phi tỏa ra hơi lạnh đến thấu xương.
Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn Hoàng Song Thư một cái rồi hờ hững nói.
Hoàng Song Thư há miệng, dùng sức siết chặt tay thành năm đấm, cô rũ mắt xuống, cố lết cơ thể nặng nề của mình đi theo sau Trần Quân Phi.
Cô không biết Trần Quân Phi muốn dẫn mình đến đâu, cô cũng không dám hỏi, giờ phút này cô chỉ còn cách cam tâm tình nguyện đi theo anh mà thôi.
Bên ngoài đồn công an có một chiếc xe màu đen đỗ sẵn ở đó, tài xế ngồi trên xe vừa thấy Trần Quân Phi dẫn Hoàng Song Thư đi ra thì lập tức mở cửa xe.
Hoàng Song Thư dùng sức siết chặt tay lại, cô liếc mất nhìn Trần Quân Phi, có vẻ như cô đang lúng túng không biết có nên lên xe hay không.
Thấy Hoàng Song Thư cứ bày ra vẻ lúng túng khó xử đứng trước cửa xe không chịu tiến vào, lòng kiên nhẫn của Trần Quân Phi dường như sắp bay hơi đến nơi rồi. Nếu không phải tại bé Gạo Tẻ cứ la hét đòi gặp Hoàng Song Thư thì còn lâu anh mới để ý tới loại phụ nữ dơ bẩn như thể này.
“Tôi nói lên xe, cô không nghe à?” Thấy Hoàng Song Thư cứ ngày ngốc đứng chôn chân tại chỗ không chịu nhúc nhích, Trần Quân Phi sầm mặt xuống rồi lạnh lùng nói. Hoàng Song Thư liếc nhìn Trần Quân Phi, dè dặt bước lên xe anh ngồi.
Trong xe, hơi lạnh tỏa ra từ điều hòa khiến đầu óc Hoàng Song Thư tỉnh táo hơn một chút.
Trần Quân Phi căng mặt, lạnh lùng nói: “Bé Gạo Tẻ rất thích cô cho nên từ hôm nay cô sẽ trở thành người giúp việc ở nhà họ Trần, sau này nhiệm vụ của cô là chăm sóc, bảo vệ con bé cho thật tốt. Còn nữa, nếu cô dám lăng nhăng làm càn với mấy tên đàn ông khác, làm ảnh hưởng đến bé Gạo Tẻ thì đừng trách. Tôi muốn cô trở nên thật đẹp, nếu đã thành bảo mẫu của bé Gạo Tẻ rồi thì sau này cô không cần đi tiếp khách nữa.”
Trần Quân Phi kêu cô đi làm bảo mẫu cho bé Gạo Tẻ, như vậy là cô có thể thường xuyên gặp mặt anh rồi.
Nhưng mà câu nói của Trần Quân Phi lại kích động đến bản thân Hoàng Song Thư, đây là lần đầu tiên cô làm gái đứng đường, sau đó là bị bác sĩ uy hiếp, còn chuyện cùng những vệ sĩ đó là hình phạt mà Trần Quân Phi dành cho cô.
Dù bây giờ cô đã rơi vào bước đường cùng này rồi nhưng Hoàng Song Thư không hề hận Trần Quân Phi, cũng tại cô quá yếu đuối nên mới bị tay bác sĩ đó uy hiếp.
“Tôi… tôi không phải gái mại dâm.” Hoàng Song Thư nắm chặt tay, cố gắng dùng toàn bộ dũng khí mà mình có được nhìn thắng vào mắt Trần Quân Phi. Trước đây Hoàng Song Thư chưa bao giờ dám nhìn vào đôi mắt Trần Quân Phi như vậy, anh thích tiến vào cơ thể cô từ phía sau, giống như anh không muốn nhìn thấy mặt cô vậy.
Hơn nữa những lần anh tiến vào cơ thể cô từ phía chính diện anh cũng không cho phép Hoàng Song Thư nói một lời nào, đương nhiên anh càng không cho phép cô nhìn anh.
Trần Quân Phi nghe vậy, việc đầu tiên anh làm là cười nhạo cô, nhìn thấy người đàn ông trước mặt hiện lên nét trào phúng coi thường khiến nét mặt cô tái nhợt đi.
Nét mặt cô hiện lên vẻ đau khổ, trong ánh mắt có thể thấy rõ sự cô đơn thầm lặng ấy. Cũng đúng thôi, giờ cơ thể cô đã trở nên dơ bẩn như vậy, Trần Quân Phi… sao có thể tin tưởng lời nói của cô nữa?
“Sau này cô dừng có dùng cái vẻ mặt ấy nhìn tôi, thật kinh tởm.” Cầu nói của Trần Quân Phi sắc bén lạnh lùng, câu nói ấy chẳng khác gi hàng ngàn mũi dao vô hình đang cấu xé trái tìm cô khiển lồng ngực cô khó chịu vô cùng Cô dùng sức siết chặt tay thành nằm đấm, gắt gao căn căn cảnh môi mình, không mở miệng nói thêm câu nào nữa.
Trần Quân Phi, người đàn ông tự cao tự đại ấy chẳng khác gì một vị thần, còn cô thì lại là một đứa con gái hèn mọn củi minh nhịn nhục yêu anh.
Cuối cùng thì đây là sự may mắn hay bất hạnh?
Provence.
“Khụ khu khu.” Dạo gần đây cơ thể Huỳnh Bảo Nhi càng ngày cảng yeu, không biết có phải do tuổi già sức yếu hay không nhưng mấy năm gần đây cơ thể bà cứ không ngừng suy nhược.
Cũng vì cơ thể Huỳnh Bảo Nhi không được tốt nên thời gian gần đây Trần Thanh Vũ thường xuyên ở cạnh chăm sóc bà, gân như ngày nào cũng dính lấy bà không chịu rời nửa bước.
“Bảo Nhi, còn khó chịu sao?” Trần Thanh Vũ vươn tay, vuốt ve đôi lông mày thanh tú đang nhíu chặt của bà, đau lòng nói.
“Còn… nhưng chỉ chút chút thôi” Huỳnh Bảo Nhi họ khan một tiếng, khó chịu lấy khăn giấy ra lau lau khỏe môi.
Bà vừa định bỏ khăn giấy xuống, kết quả nhìn thấy trên khăn giấy hiện lên vài vệt máu. Huỳnh Bảo Nhi bị doa sợ đến phát run, vội vàng dùng sức nắm chặt tờ khăn giấy trong tay.
Trần Thanh Vũ nhận ra động tác kỳ lạ này của Huỳnh Bảo Nhi, ông không nhịn được nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không sao, em thấy đói bụng rồi.” Huỳnh Bảo Nhi giả vờ không để ý đến