Hoàng Song Thư từ chối tình cảm của Lâm Huy Thành, không chỉ là bởi vì Trần Quân Phi, mà còn vì quá khứ trước đây của cô.
Lúc Lâm Huy Thành tỏ tình với Hoàng Song Thư, Hoàng Song Thư đã nói hết với Lâm Huy Thành về những gì mà cô đã trải qua. Vốn tưởng rằng Lâm Huy Thành chắc chắn sẽ ghét bỏ cô, nhưng Lâm Huy Thành chẳng hề như vậy.
Lâm Huy Thành chỉ năm lấy tay của Hoàng Song Thư và nghiêm túc nói: “Song Thư, anh sẽ chăm sóc cho em. Chúng ta sẽ cùng nhau gầy dựng nên một gia đình.”
Lâm Huy Thành là một trẻ mồ côi, anh ấy sảng lập nên công ty này, từng bước đi đến thành công. Lâm Huy Thành thật sự rất tài giỏi. Anh ấy có một chấp niệm rất cứng nhắc về gia đình, anh ấy khát khao có một gia đình thuộc về chính mình.
Hoàng Song Thư cảm động bởi Lâm Huy Thành, cuối cùng cô mở lòng mình ra, muốn vứt bỏ hết tất cả quá khứ trước đây, tìm kiếm hạnh phúc thuộc về riêng mình.
Nhưng mà, hôm nay sau khi nhìn thấy trang báo đó, Hoàng Song Thư lại không có cách nào vứt bỏ hoàn toàn đoạn quả khứ trước kia. Cô muốn quay về thủ đô để thăm Huỳnh Bảo Nhi.
Người phụ nữ mà cô xem như là mẹ ruột ấy. “Lâm Huy Thành, Huỳnh Bảo Nhi bị bệnh rồi. Hình như là có vẻ nặng lắm.”
Hoàng Song Thư đặt dao nĩa trong tay xuống, nhìn Lâm Huy Thành và nhẹ giọng nói.
Lâm Huy Thành nghe xong, hàng mi lập tức khẽ run, “Em muốn đến thủ đô sao?”
Lâm Huy Thành biết hết mọi chuyện về Hoàng Song Thư, Huỳnh Bảo Nhi là ai… Dĩ nhiên là Lâm Huy Thành cũng rất rõ.
Hoàng Song Thư nhìn Lâm Huy Thành, khẽ gật đầu: “Đúng vậy, em muốn đến thủ đô. Bà ấy là người mà em coi như là mẹ ruột của mình, em muốn… Được, anh đi cùng em” Hoàng Song Thư dừng một hồi rồi nhìn Lâm Huy Thành. Cô lo rằng Lâm Huy Thành sẽ để tâm đến việc cô vần chưa dứt tình cảm với Trần Quân Phi nên hơi ngượng nghịu không biết phải mở lời như thế nào. Nhưng mà, Lâm Huy Thành cắt ngang lời nói vẫn còn dang dở của cô.
Người đàn ông này bỗng nghiêm túc lạ thường, năm lấy bàn tay của Hoàng Song Thư, nhìn cô với vẻ mặt trịnh trọng và nói.
Nghe thấy lời nói của Lâm Huy Thành, khóe mắt Hoàng Song Thư hiện lên vài tia ửng hồng nhàn nhạt. Cô không ngờ rằng Lâm Huy Thành sẽ vứt lại công việc và đi đến thủ đô cùng với cô. “Cô gái ngốc, khóc cái gì chứ?” Lâm Huy Thành vươn tay lau khóe mắt của Hoàng Song Thư, mỉm cười nói. “Cảm ơn anh, Lâm Huy Thành” Hoàng Song Thư ôm chầm lấy Lâm Huy Thành, nhẹ giọng nói.
Sao cô lại có phước gặp được người đàn ông tốt như Lâm Huy Thành thế kia chứ?
Lâm Huy Thành tựa cằm lên trên vai Hoàng Song Thư, nhàn nhạt nói: “Đồ ngốc, em là bạn gái của anh, cũng sắp trở thành vợ của anh luôn rồi. Anh không đối xử tốt với em thì còn đối xử tốt với ai nữa chứ? Song Thư, chúng ta đã nói là sẽ cùng nhau xây dựng nên một gia đình mà không phải hay sao? Lâm Huy Thành, em thích anh, thật đấy… thật sự rất thích anh.” Hoàng Song Thư chủ động hôn lên môi của Lâm Huy Thành.
Hoàng Song Thư là một người phụ nữ rất truyền thống, cô rất ít khi chủ động hôn Lâm Huy Thành. Nhưng mà, lần này cô lại vô cùng nhiệt tình hôn Lâm Huy Thành.
Lâm Huy Thành biết hết mọi chuyện về Hoàng Song Thư, Huỳnh Bảo Nhi là ai… Dĩ nhiên là Lâm Huy Thành cũng rất rõ.
Hoàng Song Thư nhìn Lâm Huy Thành, khế gật đầu: “Đúng vậy, em muốn đến thủ đô. Bà ấy là người mà em coi như là mẹ ruột của mình, em muốn… Được, anh đi cùng em.” Hoàng Song Thư dừng một hồi rồi nhìn Làm Huy Thành. Cô lo rằng Lâm Huy Thành sẽ để tâm đến việc cô vẫn chưa dứt tình cảm với Trần Quân Phi nên hơi ngượng nghịu không biết phải mở lời như thế nào. Nhưng mà, Lâm Huy Thành cắt ngang lời nói vẫn còn dang dở của cô.
Người đàn ông này bỗng nghiêm túc lạ thường, nằm lấy bàn tay của Hoàng Song Thư, nhìn cô với vẻ mặt trịnh trọng và nói.
Nghe thấy lời nói của Lâm Huy Thành, khóe mắt Hoàng Song Thư hiện lên vài tia ứng hồng nhàn nhạt. Cô không ngờ rằng Lâm Huy Thành sẽ vứt lại công việc và đi đến thủ đô cùng với cô. “Cô gái ngốc, khóc cái gì chứ?” Lâm Huy Thành vươn tay lau khóe mắt của Hoàng Song Thư, mỉm cười nói. “Cảm ơn anh, Lâm Huy Thành.” Hoàng Song Thư ôm chầm lấy Lâm Huy Thành, nhẹ giọng nói.
Sao cô lại có phước gặp được người đàn ông tốt như Lâm Huy Thành thế kia chứ?
Lâm Huy Thành tựa cằm lên trên vai Hoàng Song Thư, nhàn nhạt nói: “Đồ ngốc, em là bạn gái của anh, cũng sắp trở thành vợ của anh luôn rồi, Anh không đối xử tốt với em thì còn đối xử tốt với ai nữa chứ? Song Thư, chúng ta đã nói là sẽ cùng nhau xây dựng nên một gia đình mà, không phải hay sao? Lâm Huy Thành, em thích anh, thật đấy… thật sự rất thích anh.” Hoàng Song Thư chủ động hôn lên môi của Lâm Huy Thành. Hoàng Song Thư là một người phụ nữ rất truyền thống, cô rất ít khi chủ động hôn Lâm Huy Thành. Nhưng mà, lần này cô lại vô cùng nhiệt tình hôn Lâm Huy Thành.
Dường như Lâm Huy Thành rất thích sự chủ động của Hoàng Song Thư. Anh ấy ôm lấy cơ thể của Hoàng Song Thư, dịu dàng thẳm thiết hôn cô và nói: “Song Thư, đêm nay… có được hay không?”
Tính cách của Lâm Huy Thành vô cùng ôn hòa chu đáo. Anh ấy biết Hoàng Song Thư vẫn chưa tiếp nhận anh ấy hoàn toàn. Tuy rằng bọn họ đã sống cùng nhau nhưng vẫn chưa làm ra chuyện vượt quá giới hạn. Thường ngày đi dạo phố, ngoại trừ năm tay thì họ chỉ có hôn. Lâm Huy Thành đợi Hoàng Song Thư tiếp nhận anh ấy. “Được.” Hoàng Song Thư cảm thấy cô nên vứt bỏ hết mọi chuyện trong quá khứ. Cô muốn bắt đầu một cuộc sống mới cùng Lâm Huy Thành.
Sự nhường nhịn của Lâm Huy Thành đã nói cho Hoàng Song Thư biết rằng cô cũng không được ích kỷ nữa. Nếu cô đã xác định mối quan hệ cùng với Lâm Huy Thành, sao có thể để anh ấy cứ mãi chịu thiệt thòi được chứ? Mỗi buổi tối, Lâm Huy Thành ôm Hoàng Song Thư, thật ra anh ấy rất thèm muốn Hoàng Song Thư, nhưng anh ấy không hề làm ra bất kỳ hành động nào tổn thương đến cô. Sự dịu dàng của người đàn ông này khiến Hoàng Song Thư cảm thấy hổ then.
Cô muốn ở bên cạnh Lâm Huy Thành, muốn cùng anh ấy tạo nên một gia đình ấm áp.
Lâm Huy Thành rất vui. Tối đến, Lâm Huy Thành hớn hở xuống bếp làm một bàn tiệc dưới ánh nến. Hoàng Song Thư mặc bộ lễ phục mà Lâm Huy Thành đã tặng cho cô, nhảy cùng với anh. Bầu không khí lãng mạn khiến hai người họ đều say mê.
Lâm Huy Thành đè Hoàng Song Thư xuống sàn nhà, ôn nhu nhìn Hoàng Song Thư.
Đến cuối cùng, Lâm Huy Thành vẫn không đụng vào cô, anh ấy tôn trọng cô.
Lâm Huy Thành ôm lấy cơ thể của Hoàng Song Thư, nhìn vẻ mặt ngập tràn hổ thẹn của Hoàng Song Thư và nói: “Song Thư, anh sẽ đợi em. Anh sẽ đối xử tốt với em đến suốt cuộc đời. Ánh mắt của Lâm Huy Thành sảng rực lạ thường nhìn Hoàng Song Thư và nói.
Sóng mũi của Hoàng Song Thư hơi chua chát. Hạnh phúc đến quả bất ngờ khiến cho cô có một cảm giác vô cùng sợ hãi. Cô rất sợ, sợ rằng tất cả mọi thứ chỉ là phù du, “Lâm Huy Thành, anh sẽ ở cùng em đến suốt cuộc đời đúng không?” Hoàng Song Thư ngơ ngẩn nhìn gương mặt anh tuấn dịu dàng tinh tế lạ thường ở trên đỉnh đầu, nhẹ giọng nói. “Đúng vậy, anh sẽ ở cùng em đến suốt cuộc đời. Lâm Huy Thành gật