Phan Huỳnh Bảo biết vào lúc Hoàng Song Thư trở lại thành phố thì cô đã có chồng sắp cưới rồi.
Khi biết được cô có chồng sắp cưới, anh ấy cảm thấy hơi thất vọng. Vốn dĩ anh ấy muốn lợi dụng khoảng thời gian nửa năm này để cho Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi binh tĩnh nhìn nhận lại mọi chuyện, hy vọng Trần Quân Phi có thể lay động được Hoàng Song Thư để sau này hai người có thể ở bên nhau.
Nhưng mà có thể tình yêu của Hoàng Song Thư đã khiến cô quá mệt mỏi nên cô từ bỏ Trần Quân Phi rồi. Về bối cảnh của Lâm Huy Thành, Phan Huỳnh Bảo cũng đã điều tra qua, thực sự rất thích hợp với Hoàng Song Thư. “Cho anh ta vào đi." Sau khi Hoàng Song Thư trầm mặc một lúc lâu, anh ấy ra lệnh cho nhân viên bảo vệ. "Anh ba, người đàn ông tên là Lâm Huy Thành đó là ai vậy?"
Bé Gạo Tẻ không hiểu nhìn Phan Huỳnh Bảo. "Quản gia, đưa cô chủ lên lầu làm bài tập" Phan Huỳnh Bảo chỉ cười mà không trả lời câu hỏi của bé Gạo Tẻ. Bé Gạo Tẻ nghe lời anh ba, theo quản gia chạy lên lầu làm bài tập.
Khi Lâm Huy Thành được người giúp việc đưa vào, anh ấy lập tức nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo, Lâm Huy Thành vẫn bình tĩnh chào hỏi như cũ: "Cậu chủ Bảo." "Anh Thành, anh có chuyện gì muốn tìm anh trai tôi sao?"
Phan Huỳnh Bảo đứng dậy rồi bảo Lâm Huy Thành ngồi xuống phía đối diện.
Lâm Huy Thành chính sửa lại quần áo của anh ấy, sau đó nhẹ nhàng nói: "Vợ sắp cưới của tôi không thấy đâu nữa rồi"
Hoàng Song Thư mất tích rồi?
Vẻ mặt của Phan Huỳnh Bảo hơi thay đổi, đôi mất màu lục bảo của anh ấymang theo vài tia sáng nhìn Lâm Huy Thành. "Song Thưmất tíchrồi? Vậy tại sao anh lại đến nhà họ Trần chúng tôi tìm Trần Quân Phi?" "Tôi đã hỏi hàng xóm rồi, họ nói rằng người đưa Song Thư đi chính là Trần Quân Phi, nếu tôi không đến đây tìm Trần Quân Phi thì tìm ai?” Lâm Huy Thành siết chặt bàn tay.
Lâm Huy Thành là một người đàn ông luôn điềm tĩnh và tự chủ, cộng với tính cách vô cùng dịu dàng của anhấy khiến cho người khác cảm thấy anh ấy là một người không biết nỗi giận. Tuy nhiên bất cứ ai quen thuộc với Lâm Huy Thành đều biết anh ấy không phải là một người đàn ông không bao giờ nổi giận. “Ý của anh là anh trai tôi đã đưa Hoàng Song Thư đi sao?" Phan Huỳnh Bảo liếc nhìn Lâm Huy Thành một cách bình tĩnh, sắc mặt không hề thay đổi nói. "Chẳng lẽ không phải à?" Lâm Huy Thành khoa trương hỏi. "Chuyện này tôi sẽ cho người điều tra rõ ràng, nếu anh trai tôi thực sự đưa Hoàng Song Thư đi thì tôi sẽ đưa cô ấy trở về." “Vậy làm phiền cậu chủ Báo rồi” Với sự đảm bảo của Phan Huỳnh Bảo Lâm Huy Thành không thể không cảm thấy nhẹ nhõm.
Anh ấy biết chuyện trước đây của Hoàng Song Thư với Trần Quân Phi nên anh ấy thực sự rất lo lắng Trần Quân Phi sẽ làm ra loại chuyện gì đó với Hoàng Song Thư. "Lâm Huy Thành, anh có yêu Hoàng Song Thư không?" Lúc Lâm Huy Thành chuẩn bị rời đi, Phan Huỳnh Bảo chắp hai tay lại nhìn Lâm Huy Thành đang quay mặt về phía mình rồi thờ ở hỏi.
Yêu không?
Đương nhiên là cực kỳ yêu. "Yêu." Lâm Huy Thành trả lời không hề do dự. "Nếu biết quả khứ trước đâycủa Hoàng Song Thư thì anh còn yêu không?" Phan Huỳnh Bảo rất thích Hoàng Song Thư, có lẽ là vì trên người phụ nữ này luôn có luồng hơi thở giống Huỳnh Bảo Nhi nên anh ấy mới có cảm giác yêu thích này, mà loại yêu thích này lại không liên quan gì đến tình yêu. "Tôi biết hết những chuyện Song Thư đã phải chịu đựng trước đây nhưng mà tôi không bận tâm."
Lâm Huy Thành khẽ gật đầu nhìn Phan Huỳnh Bảo "Nếu anh yêu một người nào đó thì anh sẽ không bận tâm đến quá khứ của cô ấy. Tôi yêu Hoàng Song Thư chứ không phải người khác nên tôi chỉ muốn ở bên cô ấy mà thôi. Tôi muốn có một mái ấm chỉ có tôi và cô ấy, đơn giản thể thôi."
Lời nói của Lâm Huy Thành không có gì quá hoa mỹ, anh ấy nói những thứ rất bình thường.
Những thứ anh ấy muốn chỉ là một mái ấm, những gì
Hoàng Song Thư cần cũng chỉ là một mái ẩm. Dường như Phan Huỳnh Bảo hiểu được những gì Lâm Huy Thành nói, anh ấy cụp mắt xuống rồi sau đó nói với Lâm Huy Thành: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ giúp anh tìm ra Song Thư" “Cảm ơn anh."
Sau khi Lâm Huy Thành rời đi, Phan Huỳnh Bảo chìm đầm trong suy nghĩ của bản thân.
Anh đang nghĩ, rốt cuộc như thể nào mới gọi là tình yêu?
Đó có phải là thứ tình cảm kinh thiên động địa như của bố mẹ anh không? Hay lại là tất cả cảm giác vừa hoang đường vừa tuyệt vọng của bố khi yêu mẹ?
Dù là loại nào đi nữa thì nó đều có thể cham đến tim và phổi của con người.
Không thể giải thích được, Phan Huỳnh Bảo cũng muốn được ai đó yêu mình.
Mẹ từng nói tình yêu sẽ gây nghiện mà cũng sẽ đau lòng.
Khi đang yêu sẽ trải qua sự ngọt ngào, mà đó cũng là liều thuốc độc, chất độc gây nghiện, chất độc làm trái tim đau đớn, "Trần Quân Phi, buông tôi ra." Khi Hoàng Song Thư vừa tinh dậy thì cô phát hiện mình đang ở trong một căn biệt thự quen thuộc,
Căn biệt thự này chính là căn biệt thự mà lúc đầu Trần Quân Phi đã chăm sóc cô. Đã rất lâu rồi cô không đến nơi này,đồ đạc ở đây vẫn giống như vừa mới ngày hôm qua.
Mỗi một nơi đều khiến Hoàng Song Thư cảm thấy rất quen thuộc.
Cô ngẩng đầu nhìn Trần Quân Phi đang đứng trước mặt mình, sau khi hít một hơi thật sâu thì cô lạnh lùng nói với anh.
Trần Quân Phi đang ngồi trên giường, thất thần nhìn vào từng đường nét khuôn mặt thanh tú của Hoàng Song Thư. Lông mày của người phụ nữ này đã không còn hèn nhát và thận trọng như trước kia nữa,Hoàng Song Thư bây giờ, dường như được tái sinh từ tro tàn khiến Trần Quân Phi ngày càng trở nên mơ hỗ hơn.
Nếu ngay từ khi bắt đầu đã biết thì sẽ không bị tổn thương, đúng không? “Đói bụng chưa?" Trần Quân Phi lặng lẽ nhìn Hoàng Song Thư, lẩm bẩm nói. "Tôi nói rồi, thả tôi ra..." "Sau này chúng ta sẽ sống ở đây có được không? Chỉ có hai chúng ta thôi." Hoàng Song Thư nhíu mày nhìn Trần Quân Phi đang một mình hoang tưởng. Cô vừa mở miệng nói được vài từ đã bị Trần Quân Phi cổ tình ngắt lời.
Trần Quân Phi cơ bản không muốn nghe Hoàng Song Thư nói bất cứ một lời nào muốn rời xa anh nào cả. Anh đưa tay ra xoa nhẹ hai má Hoàng Song Thư, ngũ quan vốn dĩ tuấn tú lạ thường của anh, bây giờ còn thêm phần trong sáng đến lạ thường. "Tôi sẽ đối xử với em thật tốt, Hoàng Song Thư. Chúng ta hãy bất đầu lại có được không?"
Lời nói của Trần Quân Phi khiến Hoàng Song Thư