Trần Quân Phi siết chặt tay lại, gân xanh cũng dần nổi lên khắp mu bàn tay của anh.
Nửa đêm, mái tóc đen nhánh của Hoàng Song Thư xõa dài trên giường, cơ thể của cô bị anh va cham mãnh liệt. Cô đau đớn cất lên tiếng kêu thảm thiết, cổ bám lấy tấm đệm của chiếc giường.
Kể từ lúc hai người hòa giải với nhau, Trần Quân Phi chưa từng đổi xử thô bạo như thế này với cô. Nhưng hôm nay không hiểu tại sao anh lại giống như muốn làm cô đến chết, động tác mạnh bạo kinh người. "Chậm... chậm một chút, Trần Quân Phi... tôi đau..."
Cô túm chặt lấy cánh tay của anh cất giọng khản đặc, cứ như thể ngắt quãng từng hồi. Đôi mắt của Trần Quân Phi đỏ như máu, sắc mặt lạnh lẽo như băng. Anh giữ chặt lấy eo Hoàng Song Thư, động tác càng ngày càng mạnh bạo. Dường như anh không thèm để ý đến lời cầu xin của cô mà chỉ tiếp tục phát tiết tùy ý mình.
Trận chiến này không biết đã kéo dài bao lâu, cho tới khi Trần Quân Phi phát tiết xong cô mới xem như được giải phóng. "Hoàng Song Thư, nói em yêu tôi!” Anh giơ tay ra bóp chặt chiếc cảm ướt sũng mồ hôi của cô, giọng nói của anh vừa ôm öm lại nghiêm nghị.
Cô cố gắng mở mắt ra nhìn người đang ép mình rồi lạnh nhạt hất đầu sang một bên. "Nói đi, nghe thấy không? Nói em yêu tôi" Thấy Hoàng Song Thư không trả lời mình, ánh mắt của anh chợt trở nên hung hãn, sắc mặt ẩn nhẫn gầm lên giận dữ.
Bị Trần Quân Phi đối xử như vậy, Hoàng Song Thư đau khổ khôn cùng, gương mặt cô hiện lên vẻ không vui và chán ghét: "Trần Quân Phi, anh điện rồi hả?" "Nói em yêu tôi! Hoàng Song Thư, nói cho tôi biết em yêu tôi có đúng không?" Trần Quân Phi bóp chặt lấy cảm của cô, hành động mạnh bạo không hề lưu tình khiến làn da trắng trẻo mềm min của người phụ nữ hắn lên dấu ngón tay nhàn nhạt.
Từ đầu đến cuối cô không hề đáp lại một lời mà chỉ dùng ảnh mất pha chút chế giễu nhìn Trần Quân Phi.
Trần Quân Phi giống như bị kích thích, đôi mắt đỏ au nhìn chăm chăm Hoàng Song Thư như muốn ăn tươi nuốt sống cổ. Ảnh mắt của anh quá sức hung tợn khiến cô lầm tưởng rằng anh nhất định sẽ xử lý mình, thể nhưng không hề có. Anh nhìn cô thật lâu rồi đứng dậy nhặt quần áo mặc vào và đạp cửa đi ra. Âm thanh cửa đập nhức óc vang lên bên tai Hoàng Song Thư khiến cả người cô cứng đờ. Cô mim cười nhìn những dấu vết mờ ám trên người mình, cố lết người khỏi giường bước vào phòng tắm.
Trần Quân Phi! Giữa chúng ta không có tình yêu, chỉ có thù hận mà thôi. Tôi sống chính là vì muốn khiến anh đau khổ, tất cả là do anh đã mắc nợ Lâm Huy Thành, anh nhất định phải trả giá. "Song Thư, cậu và cậu chủ Phi có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Trương Cúc Hoa là một người bạn mà Hoàng Song Thư quen được trong lúc làm việc, vì có tính cách và sở thích giống nhau nên hai người rất nhanh đã trở thành bạn tốt.
Người ở thủ đô ai cũng đều biết chuyện Hoàng Song Thư là bạn gái của Trần Quân Phi nên ai cũng cư xử khép nép với cô. "Sao lại hỏi như vậy?" Cô cầm cuốn sổ lên rồi nhìn sang Trương Cúc Hoa cất tiếng hỏi.
Kịch bản của cô đã được nhà đầu tư nhìn trúng, cô cũng đã đáp ứng lời mời tham gia buổi quay nên có thể xem cô là người của tổ kịch bản. "Bởi vì... hôm qua mình thấy anh ấy ôm cô người mẫu Lê Thái Trinh kia, cậu không biết có ta tỏ vẻ kiêu ngạo thế nào đâu, làm mình tức chết đi được." Trương Cúc Hoa tức giận nhìn Hoàng Song Thư đáp. "Trương Cúc Hoa, sắp tới lượt cậu quay rồi, vẫn chưa đi trang điểm hả?” Nghe xong, ngón tay của cô hơi khung lại nhưng khuôn mặt không hề có một biểu cảm thừa thãi nào. "Song Thư, cậu không tức giận sao?" Ánh mắt của cô ta lóe lên nhưng nhanh chóng bị cô ta che giấu đi, cô ta tỏ vẻ bất bình lên tiếng. "Tại sao lại phải tức giận?" Hoàng Song Thư gập cuốn sổ lại nhìn Trương Cúc Hoa nói. Nhìn cô như vậy, đôi mắt Trương Cúc Hoa lập tức lỏe lên một tia sáng nhàn nhạt không rõ. Cô ta chỉ cười cười mà không nói gì, sau đó cất bước đi tới phòng trang điểm.
Lúc quay phim, nửa thời gian đầu khá ổn định, không xuất hiện vấn đề gì nên có thể xem là thuận lợi. Nhưng mà vào lúc sau, chùm đèn treo ở phía trên không biết có phải do chưa được kiểm tra kỹ hay không mà đột nhiên lỏng lẻo rồi rơi xuống dưới.
Mà lúc đó đúng lúc Hoàng Song Thư đang ngồi xem Trương Cúc Hoa vào vai diễn nên không cảm giác được, đến lúc phát hiện ra thì đã không còn kịp nữa rồi. “Cô Thư!" "Song Thư!"
Nhân viên công tác lũ lượt tránh đi chỉ còn lại mình cô ngồi ngan người trên ghế. Đúng vào lúc chùm đèn sắp rơi lên người cô thì đot nhiên Trương Cúc Hoa xông tới ôm lấy người cô, giúp cô đỡ hết tất cả. "Bụp.." "Trương Cúc Hoa!" Cô nghe thấy tiếng cánh tay Trương Cúc Hoa vang lên âm thanh răng rắc, cả người cô đổ mồ hôi lạnh vội vàng gọi tên Trương Cúc Hoa.
Gương mặt của Trương Cúc Hoa trắng bệch nhìn rất dọa người. Đôi môi của cô ta lại càng nhợt nhạt hơn. Cả khuôn mặt cô ta cũng dần trở nên mơ màng, nhìn đau đớn đáng thương võ cùng. "Song Thư... cậu... không sao chứ?" Trương Cúc Hoa bị thương còn lo lắng không biết Hoàng Song Thư có làm sao hay không.
Mất Hoàng Song Thư đỏ lên, cô diu Trương Cúc Hoa dậy rồi căn môi lác đầu đáp: "Cậu là đồ ngốc, mình có thể có chuyện gì chứ? Bây giờ người gặp chuyện là cậu đấy.”
Trương Cúc Hoa liếm đôi môi khô khốc rồi mim cười ngốc nghếch sau đó thì ngất đi. Nhìn Trương Cúc Hoa ngất đi, Hoàng Song Thư lập tức hốt hoảng kêu người đưa cô ta tới bệnh viện. “Anh nói gì? Song Thư bị thương ở chỗ quay phim sao?” Sau khi vừa kết thúc một cuộc hội nghị từ xa, Trần Quân Phi lập tức nhận được điện thoại từ bệnh viện báo rằng Hoàng Song Thư bị thương được đưa