Hoàng Song Thư, em quả nhiên... lợi hại.
Qua nửa năm, lòng dạ em vẫn độc ác như trước đây, ngay cả con trai của chúng ta mà em cũng không cần nữa sao?
Trong lòng Trần Quân Phi như có một con dã thú đang cố trốn thoát khỏi ngục giam chạy ra ngoài, cứ thế mà bị anh đè nén xuống.
Sau một lúc lâu, Trần Quân Phi mới bình tĩnh lại, tiếp tục công việc. "Hôm nay em lại tới tập đoàn của nhà họ Trần à?" Lúc ăn cơm trưa, Lâm Tấn Sang nhìn Hoàng Song Thư, đôi mắt ánh lên vẻ mờ mịt.
Hoàng Song Thư gật đầu: "Dù sao nhà đầu tư lớn nhất cho bộ phim lần này là tập đoàn nhà họ Trần, liên quan đến việc chọn vai diễn nên đương nhiên là em phải tới đó một chuyển rồi." "Thế nào rồi? Anh ta không làm hại em chứ?" Lâm Tấn Sang nhìn Hoàng Song Thư, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ lo lång.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lâm Tấn Sang, Hoàng Song Thư bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, trước mắt cô như hiện lên hình ảnh của Lâm Huy Thành vậy.
Khi đó Lâm Huy Thành cũng quan tâm mình như thế này đúng không? Nghĩ đến Lâm Huy Thành, trái tim Hoàng Song Thư bỗng cảm thấy khó chịu lạ thường.
Cô thở ra một hơi lắc đầu nói: “Không có, hình như anh ấy không còn giống như trước đây nữa." "Không giống trước đây?" Lâm Tấn Sang chống cầm khó hiểu nhìn Hoàng Song Thư,
Hoàng Song Thư nghĩ đen Trần Quân Phi mà hôm nay cô đã gặp, không bướng bỉnh như trước đây mà giống như một người có học vấn trầm ổn dịu dàng. Cô há miệng, lúc đang muốn giải thích cái gì đó thì sau lưng truyền đến giọng nói ưu nhã của Trần Quân Phi. "Thật trùng hợp nha, đạo diễn Thư, không ngờ lại gặp được cô ở đây."
Hoàng Song Thư và Lâm Tấn Sang đồng loạt quay đầu lại đã thấy Trần Quân Phi kéo Trương Cúc Hoa đi về hướng bọn họ. Mắt thấy Trương Cúc Hoa, Hoàng Song Thư cảm thấy hơi run sợ, còn cô ta nhìn thấy Hoàng Song Thư thì nét mặt có hơi quái lạ. Nhưng dù sao cũng là người làm trong ngành nghệ thuật nên khống chế được tâm tư của mình: "Song Thư, đã lâu không gặp." Trương Cúc Hoa xinh đẹp hơn so với trước kia, khí chất cũng tốt hơn so với trước.
Cô ta ngồi bên cạnh Hoàng Song Thư, cười nói khanh khách với Hoàng Song Thư. "Đã lâu không gặp" Hoàng Song Thư vuốt cằm nói.
Có thể gặp được bạn cũ đương nhiên Hoàng Song Thư cảm thấy rất vui vẻ nhưng ngại bên cạnh có Trần Quân Phi nên Hoàng Song Thư cũng không thể tỏ ra quá vui mừng. "Chúng tôi dùng cơm với hai người, đạo diễn Thư sẽ không để ý chứ?" Trần Quân Phi nhìn Hoàng Song Thư, nâng cắm cao ngạo hỏi.
Hoàng Song Thư nhoẻn miệng cười, lắc đầu nói: "Sao lại thế được?"
Vì vậy một đám người không trò chuyện với nhau mà bắt đầu ăn cơm, cả buổi ăn không người nào mở miệng nói một tiếng, bầu không khí trở nên cứng ngắc.
Trương Cúc Hoa là người mở miệng trước phá vỡ bầu không khí cứng ngắc và khác lạ này. "Song Thư, nghe nói bộ phim mới lần này là do cậu làm đạo diễn, sau này hãy quan tâm tới mình nhiều hơn nhé."
Quan tâm nhiều hơn? Chẳng lẽ Trương Cúc Hoa cũng là diễn viên của bộ phim này sao?
Hoàng Song Thư ngẩng đầu nhìn Trần Quân Phi.
Trong danh sách mà cô và Trần Quân Phi bàn bạc không có cái tên Trương Cúc Hoa. "Trương Cúc Hoa cảm thấy mình rất thích hợp với vai nữ thứ của bộ phim này nên tôi đã liên hệ với bên các người đối vai nữ thứ lúc đầu rồi."
Trần Quân Phi nói vậy khiến tâm trạng của Hoàng Song
Thư hơi phức tạp.
Cô cảm thấy lần này mình quay trở về, quan hệ của Trương Cúc Hoa và Trần Quân Phi đã trở nên vô cùng vi diệu.
Trong nhà vệ sinh.
Hoàng Song Thư nhẹ nhàng rửa tay, cô nhìn mình trong gương rồi ngẩn người. Cho đến khi Trương Cúc Hoa bước vào thì Hoàng Song Thư mới lấy lại tinh thần, tåt vòi nước đi. C
Trương Cúc Hoa nhìn Hoàng Song Thư, trên mặt đầy ý cười: "Song Thư, sao trở về cũng không nói với mình một tiếng vậy? Năm đó một mình cậu buồn bã lên máy bay rời đi, bây giờ trở về cũng không cho mình biết có phải đã quên người bạn này rồi không?" “Sao thế được? Mình cũng vừa trở về không lâu thì đã nhận bộ phim này, vốn định sau khi hoàn thành công việc sẽ tới tìm cậu, mình cũng biết nửa năm nay sự nghiệp của cậu đang thăng tiến, biết cậu bộn bề nhiều việc. Mình đến tìm cậu sớm quả thì chẳng phải sẽ quấy rầy cậu sao?" "Song Thư, cậu và cậu chủ Phi còn có thể bên nhau không?" Trương Cúc Hoa nhìn Hoàng Song Thư, giọng nói trở nên nghiêm túc hẳn lên.
Tay Hoàng Song Thư hơi dừng lại, cô nhìn Trương Cúc Hoa rồi nhún vai nói: “Mình và Trần Quân Phi còn có thể sao? Trương Cúc Hoa, chúng mình đã sớm kết thúc rồi."
Chuyện của Lâm Huy Thành, cô đã có thể buông bỏ nhưng muốn chuyện của cô và Trần Quân Phi trở lại như trước là chuyện không thể nào, Hoàng Song Thư cũng chưa từng nghĩ tới muốn quay lại với Trần Quân Phi một lần nữa. "Vậy sao? Nếu mình quen với cậu chủ Phi thì cậu sẽ không tức giận đúng không?" Trương Cúc Hoa nghe vậy, khuôn mặt càng vui vẻ mỉm cười "Trương Cúc Hoa, cậu đang có ý gì?”
Hoàng Song Thư ngạc nhiên nhìn Trương Cúc Hoa, hình như cô vì lời nói của Trương Cúc Hoa mà bị mất tinh thần. "Song Thu, nếu cậu với cậu chủ Phi đã là quá khứ, vậy mình ở bên cạnh cậu chủ Phi thì cậu cũng sẽ không ngại đúng không?" Trương Cúc Hoa nhìn vào mắt Hoàng Song Thư, không biết là có phải do Hoàng Song Thư bị ảo giác hay không mà luôn cảm thấy trong mắt Trương Cúc Hoa mang theo vẻ đắc ý.
Hay là cô cảm nhận sai rồi? Trương Cúc Hoa là bạn thân của cô mà, không phải sao? "Không ngại." Hoàng Song Thư rũ mắt xuống, đè nén nỗi khó chịu trong lòng rồi rời khỏi nhà vệ sinh.
Trương Cúc Hoa chinh sửa lại đầu tóc một chút, nhìn mình trong gương ngày càng xinh đẹp động lòng người, sau đó lại nghĩ tới Hoàng Song Thư thì ánh mắt cô ta dần lộ ra vẻ đáng sợ lạ thường.
Hoàng Song Thư, cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua, cô ta tuyệt đối sẽ không thua cô đâu, tuyệt đối không... "Câu chủ Phi, tôi ăn xong