Vũ Vĩnh Kỳ chạy đến bên cạnh Vũ Khả Hân, thằng bé lôi kéo quần áo bà ấy rồi nói: "Mẹ, Vĩnh Kỳ sai rồi, con sẽ tìm được bé Gạo Tẻ mà." "Được rồi Khả Hân, chúng ta đi về trước đi, Vĩnh Kỳ đã biết sai rồi."
Vũ Hoàng Nam cố gắng khuyên bảo, lau khô nước mắt trên mặt Vũ Khả Hân rồi nói.
Bà ấy hít mũi một cái, áy náy nói một tiếng xin lỗi với Phan
Huỳnh Bảo rồi cùng Vũ Hoàng Nam rời khỏi nhà họ Trần. Phan Huỳnh Bảo kêu Minh Cường lập tức đi tìm bé Gạo Tẻ, nhất định phải tìm thấy cho bằng được. "Gạo Tẻ, tại sao một mình em lại ngồi ở đây vậy?"
Hoàng Song Thư vừa cùng Lâm Tấn Sang đi ra ngoài ăn cơm, hai người dùng cơm xong thì đi xem phim một lúc, khi cô quay trở về lại nhìn thấy bé Gạo Tẻ đang ngồi trên ghế dài ở ven đường,
Bé Gạo Tẻ đã cao lên không ít, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không còn tròn trịa như trước kia nữa mà lại thon gọn vô cùng tinh xảo.
Giờ phút này, cặp mắt của bé Gạo Tẻ sưng đỏ, cô bé rũ thấp đầu xuống, vẻ mặt vô cùng tủi thân.
Nghe thấy lời nói của Hoàng Song Thư, bé Gạo Tẻ ngang đầu lên. Sau khi nhìn thấy rõ người trước mặt thì bé Gạo Tẻ cứ như được nhìn thấy người thân vậy, nhào qua người cô: “Chị xinh đẹp, Gạo Té bị người ta bắt nạt, hu hu hu." "Bé Gạo Tẻ ngoan nào, ai dám bắt nạt em thế?"
Hoàng Song Thư dịu dàng ôm lấy cơ thể bé Gạo Tẻ, nhẹ nhàng vỏ về sau lưng cô bé. "Vũ Vĩnh Kỳ là tên đáng ghét, hu hu hu.."
Bé Gạo Tẻ càng khóc càng thương tâm, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt.
Hoàng Song Thư nghe vậy thì lập tức biết người bắt nạt bé
Gạo Tẻ là ai.
Cô ôm lấy bé Gạo Tẻ vào lòng, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tấn Sang. Anh ta thấy vậy thì dịu dàng nói: "Cùng nhau đưa con bé trở về thôi, một mình trẻ con ở đây không an toàn đâu." "Được."
Hoàng Song Thư gật đầu một cái rồi cùng nhau dẫn bé
Gạo Tẻ về nhà.
Một giờ sau. "Đã đỡ hơn chút nào chưa?" "Vâng." Bé Gạo Tẻ gật gật cái đầu nhỏ, sau đó sờ lên vùng bụng đã hơi căng ra của mình, trên mặt mim cười ngây thơ nói. Hoàng Song Thư nhìn thấy bên mép bé Gạo Tẻ còn chút thức ăn thừa nên đã yêu thương cầm khăn giấy ra nhẹ nhàng lau chùi cho cô bé.
Bé Gạo Tẻ nhìn Hoàng Song Thư một chút rồi mới bẹp bẹp miệng nói: "Chị xinh đẹp, có phải Gạo Tẻ khiến cho người khác chán ghét lắm không?”
Khuôn mặt của bé Gạo Tẻ là tập hợp hết toàn bộ những gen tốt của Trần Thanh Vũ và Huỳnh Bảo Nhi nên đương nhiên vô cùng xuất sắc, nhất là đôi mắt xinh đẹp kia. Vào lúc con bé tỏ vẻ đáng thương nhìn người khác sẽ càng khiến trái tim mọi người đều mềm nhũn. "Bé Gạo Tẻ dễ thương như vậy, làm sao có người chán ghét em chứ? Đừng nghĩ nhiều nữa, chị nghĩ Vĩnh Kỳ không phải cố ý bắt nạt em đâu." Hoàng Song Thư bất đắc dĩ nói với bé Gạo Tẻ. "Em... suýt chút nữa em đã hại chết Bánh Quy rồi."
Cái gì?
Sau khi Hoàng Song Thư nghe xong thì chiếc ly trong tay đã xem rơi xuống đất. "Em.. không phải cố ý đâu. Bánh Quy đói, sau đó em mới gây gổ với Vĩnh Kỳ một trận rồi cho Bánh Quy ăn bánh quy. Kế đó Bánh Quy bị sùi bọt mép, di Khả Hân đưa Bánh Quy đến bệnh viện, em thật sự rất sợ... rất sợ Bánh Quy sẽ xảy ra chuyện.” "Bánh Quy năm viện rồi sao?"
Hoàng Song Thư bất chấp tất cả lập tức đứng dậy nói. "Anh đưa em đến bệnh viện xem thử một chút."
Lâm Tấn Sang có ý tốt tiến lên ôm lấy bả vai Hoàng Song
Thư rồi nói.
Cô nghe vậy, đáy mắt mang theo lớp sương mờ: "Lý Tân Sang, cảm ơn anh." "Ngoc quá, cảm ơn gì chứ."
Lâm Tấn Sang sờ lên mái tóc Hoàng Song Thư, ánh mắt dịu dàng nhìn cô rồi nói.
Hoàng Song Thư để bé Gạo Tẻ đợi ở nhà, còn mình thì cùng với Lâm Tấn Sang rời đi.
Trước khi Lâm Tấn Sang rời đi, anh ta nheo mắt lại nhìn vào bé Gạo Tẻ đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, đôi mỗi quý quyệt cong lên mờ ám.
Còn đang nghĩ phải làm sao mới bắt được bé Gạo Tẻ vào trong tay, không ngờ cô bé lại tự mình đưa tới cửa.
Như vậy cũng tốt, tiết kiệm khá nhiều công sức cho anh ta. Bàn tay Lâm Tấn Sang đặt trong túi quần của mình nhẹ nhàng xoa.
Tuy nhiên, Hoàng Song Thư ở bên cạnh lại không hề hay biết anh ta đang làm chuyện gi. "Không đi vào sao?” Lâm Tấn Sang đưa Hoàng Song Thư đến bệnh viện, sau khi tới tầng lầu của phòng bệnh Bánh Quy thì cô lại đứng phía xa mà nhìn Trần Quân Phi chăm sóc Bánh
Quy. Dường như bé đang khóc, Trần Quân Phi ôm lấy Bánh Quy rồi dỗ dành bé.
Hoàng Song Thư không ngờ Trần Quân Phi cũng biết dỗ con
Cô nhìn cảnh tượng bên trong phòng bệnh đến xuất Lâm Sang ở bên cạnh nhìn thấy Hoàng Song Thư lộ ra vẻ mặt hốt này thì nhịn được cất tiếng hỏi.
Cô khẽ lắc đầu một cái, ánh mang theo chút thống khổ nói: là... không cần đi vào nữa, em biết Bánh Quy không sao là được rồi." "Nếu nhớ đứa bé đó như vậy thì đến thăm một chút đi, con cái là thịt trên người mẹ mà. Anh biết em rất muốn thăm Bánh Quy, bây giờ mình chỉ đi vào bé một chút cũng được mà." Lâm Tấn Sang quan tâm nói với Hoàng Song Thư, anh ta muốn cô thoải mái đừng có bất áp lực nào đối với việc này.
Sự quan tâm của Lâm Tấn Sang khiến trong lòng Hoàng Song Thư hơi áy náy.
Nửa năm qua, cô và Lâm Tấn Sang sống chung với nhau cứ như người nhà vậy. Mặc dù người bên ngoài cho rằng cô và anh ta là tình nhân nhưng thật ra có bản thân hai người họ mới biết bọn họ càng giống như người nhà hơn, nhưng lại không phải người nhà. anh đưa em vào."
Lâm Tấn Sang lấy tay Hoàng Song Thư rồi kéo vô vào phòng bệnh của Bánh Quy.
Rốt cuộc Hoàng Song Thư cũng không từ chối nữa. "Bảnh Quy ngoan, mẹ sẽ trở lại với chúng ta nhanh thôi mà." Trân Quân Phi sờ lên gương mặt của đứa trẻ, anh nhẹ giọng trấn an bé.
Quy mở to đôi mắt ra, vẻ mặt vô cùng đáng thương.
Trần Quân Phi cầm một bình sữa lên, vào lúc anh muốn cho Quy uống sữa thì ngoài cửa truyền đến âm thanh cửa.
Trần Quân Phi quay đầu lại, anh nhìn thấy Hoàng Song Thư và Làm Tấn Sang đứng ngoài cửa. Trong nhảy mắt khi nhìn thấy cô, cá người Trần Quân Phi đều trở nên căng cứng. "Song Thư, em đến rồi"
Ảnh mắt Trần Quân Phi hơi lưu luyến nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của cô.
Hoàng Song Thư bị anh dùng ánh mắt này nhìn mình như thể thì trong lòng khẽ run lên từng hồi.
Cô dùng sức năm chật quả đấm, hít một hơi thật sâu giả vờ như không nhìn thấy rồi sau đó