Lâm Tấn Sang quay đầu nhìn Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi còn ở trên du thuyền, khóe miệng anh ta nhếch lên.
Đau khổ đúng không? Trần Quân Phi, nỗi đau của anh sẽ còn kéo dài thêm nữa, Lâm Tấn Sang tôi đây sẽ khiến anh đau đớn đến mức muốn chết cũng không được.
Không phải anh rất thích Hoàng Song Thư à? Tôi sẽ để cô ta tồn thương anh, hết lần này đến lần khác, để anh nếm thứ mùi vị của đau khổ.
Anh ta híp mắt, thu lại sự hung ác và tàn độc chợt lóe lên trong đáy mắt, giống như nó chưa từng xuất hiện. “Đi thôi” Phan Huỳnh Bảo hoàn hồn lại, đúng lúc thấy Lâm Tấn Sang và Hoàng Song Thư rời đi. Anh ấy nheo đôi mắt xanh lá lại, nhìn chằm chằm bóng lưng của Lâm Tấn Sang, trong lòng chợt dâng lên nỗi tức giận vô cớ.
Người đàn ông tên Lý Tấn Sang này có quá nhiều điểm đáng ngờ, nhất định không thể lơ là anh ta được. "Ừ" Trần Quân Phi nhìn Phan Huỳnh Bảo, sau đó theo anh ấy lên bờ.
Anh vốn tưởng rằng sẽ được nhìn thấy Hoàng Song Thư, đến lúc quay lại mới phát hiện cô đã ra đi mất rồi. Phan Huỳnh Bảo giải thích với Trần Quân Phi: "Vừa nãy em nhìn thấy cô ấy đi với Lý Tấn Sang." “Ồ, vậy sao?" Trần Quân Phi nhìn Phan Huỳnh Bảo, gượng gạo nói. "Nếu anh vẫn còn yêu thì hãy dũng cảm theo đuổi đi, nhất định phải kéo cô ấy trở lại, để cô ấy tha thứ cho anh." Phan
Huỳnh Bảo nhìn Trần Quân Phi, nói khẽ. "Theo đuổi? Anh biết phải theo đuổi thế nào đây? Cô ấy. vốn không thèm để ý tới anh, cô ấy muốn kết hôn với Lý Tấn Sang" Trần Quân Phi cười khổ, trong lòng cũng cảm thấy hơi tuyệt vọng, anh nói với Phan Huỳnh Bảo.
Người đàn ông trước giờ vẫn luôn cuồng vọng bướng binh nay lại giống như một đứa trẻ bị lạc đường.
Nhìn dáng vẻ bây giờ của Trần Quân Phi, đôi mắt Phan Huỳnh Bảo chợt hiện lên vẻ lạnh lùng, nói: "Người đàn ông tên
Lý Tấn Sang này chắc chắn có vấn đề” "Em đang nghi ngờ điều gì à?" Trần Quân Phi ngẩng đầu nhìn Phan Huỳnh Bảo, nói.
Đôi khi, anh và Phan Huỳnh Bảo sẽ có một loại ăn ý ngầm như thế.
Chỉ cần nghe nói thôi thì Trần Quân Phi cũng đoán được kha khá ý định trong lòng của Phan Huỳnh Bảo, “Anh đã quan sát kỹ tên Lý Tấn Sang đó rồi mà, có lẽ anh cũng cảm thấy anh ta không bình thường phải không?" Phan
Huỳnh Bảo mím môi, dùng ánh mắt sắc bén nói. "Đúng vậy, anh cũng đã điều tra một chút về anh ta, nhưng chắc những gì anh tra được cũng giống như em mà thôi” Trần Quân Phi nhíu mày, hạ giọng nói. "Cho nên, dựa theo tình hình hiện tại thì em càng thêm hoài nghi người tên Lý Tấn Sang này.” "Phái người tiếp tục điều tra anh ta đi" Trần Quân Phi nhìn Phan Huỳnh Bảo, nói. “Ừ, chúng ta về thôi” Phan Huỳnh Bảo gật đầu, đi thẳng về phía trước. Sau tang lễ của bé Gạo Tẻ, mọi thứ đã quay về trạng thái bình thường.
Trần Quân Phi dân nguôi ngoai, trên mặt không còn hiện lên vẻ bị thương hay đau khổ nữa. Thế nhưng, những người trong tập đoàn cũng hết sức thức thời, không nhắc tới hai chữ cô út nữa. "Hôm nay bấm máy bên Marin phải không?" “Đúng vậy, tổng giám đốc muốn qua đó nhìn thử không?".
||||| Truyện đề cử: Nàng Dâu Cực Phẩm |||||
Thư ký đặt văn bản lên bàn, lại nghe Trần Quân Phi hỏi về địa điểm quay phim. Trước kia anh sẽ không để ý đến những chuyện như thế này, nhưng gần đây lại tỏ ra vô cùng quan tâm đến việc quay phim chụp ảnh. "Bảo tài xế chuẩn bị xe, lập tức đến Marin một chuyển." Trần Quân Phi buông bút máy cầm trên tay ra, hờ hững nói với thư ký.
Thư ký nghe vậy thì khó xử, nói: "Nhưng công ty bên Đức muốn qua đây thương lượng một hạng mục với chúng ta, hai bên đã thống nhất hẹn hôm nay báo cáo kết quả rồi ạ." “Kéo dài thời gian đi." Trần Quân Phi ung dung nói. tôi hiểu rồi." Thấy Trần Quân Phi kiên định như vậy, thư ký cũng không còn gì để nói nữa.
Sau khi thư ký rời khỏi đó, Trần Quân Phi mở ngăn kéo trước mặt mình ra. Bên trong đó là một chiếc nhẫn, anh cầm nó ra, nhẹ nhàng vuốt ve.
Chiếc nhẫn này là anh mua cho Hoàng Song Thư, không biết cô có thích hay không?
Phan Huỳnh Bảo nói cũng có lý, nếu như không buông xuống được thì dũng cảm theo đuổi đi.
Dù cho Hoàng Song Thư không ở bên cạnh Lâm Tấn Sang đi chăng nữa thì anh cũng phải thử một lần, nhất định phải khiến cô tha thứ cho anh. Nói gì thì nói, giữa hai người bọn họ còn có đứa bé, đó là sợi dây ràng buộc có chặt cũng không đứt giữa anh và cô.
Đã có con với nhau, anh tin cô sẽ không đành lòng tổn thương anh. diễn Song Thư, cậu Quân Phi sẽ đến đây một chuyển đó, chúng ta có cần phải làm công tác chào đón không?” Hoàng Song Thư vừa quay chụp ngoại cảnh xong thì một nhân viên đi đến, nịnh nọt nói với cô.
Dù sao thì Trần Quân Phi cũng là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này, giờ anh tới đây cũng đồng nghĩa với việc anh rất xem trọng dự án hiện tại, bọn họ muốn mượn cơ hội này để thất chặt quan hệ với Trần Quân Phi. Hoàng Song Thư vừa nghe Trần Quân Phi sẽ qua đây thì trong lòng dâng lên một cảm giác không hiểu được. Cô mím môi, nói với người nhân viên kia: "Không cần, mọi người làm tốt nhiệm vụ của mình là được rồi."
Nghe Hoàng Song Thư nói vậy, sắc mặt người nọ hơi khó coi, nhịn không được nhắc nhở cô: "Đạo diễn Thư, người đó là tổng giám đốc tập đoàn Trần Thäng đó."
Không ai là không muốn tạo quan hệ với anh cả. Giờ thái độ này của Hoàng Song Thư có phải rất lãnh đạm với Trần Quân Phi rồi hay không? Nếu anh mà giận lên thì nói không chừng bộ phim này xảy ra chuyện