Thấy Hoàng Song Thư không nói lời nào, ánh mắt Trần Quân Phi hơi tối sầm xuống.
Anh mím môi đưa ngón tay ra nhẹ nhàng sờ lên gò má cô rồi thấp giọng nói: “Sao vậy? Không chịu gả cho anh sao?”
“Chúng ta như vậy có phải nhanh quá không?”
Hoàng Song Thư nhìn Trần Quân Phi rồi khẽ liếm môi nói. “Sao lại nhanh chứ? Anh muốn… ở bên cạnh em, em cũng muốn ở bên cạnh Bánh Quy mà không phải sao?”
Ánh mắt nóng bỏng của Trần Quân Phi nhìn chằm chằm vào Hoàng Song Thư rồi nhẹ giọng nói.
Cô nghe vậy thì đáy mất có chút chần chờ: “Em muốn suy nghĩ một chút.”
“Được.”
Một tay Trần Quân Phi ôm lấy Bánh Quy, một tay khác của anh vòng qua eo Hoàng Song Thư, anh đặt cầm mình lên bả vai cô rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Anh đã nói sẽ tôn trọng tất cả mọi quyết định của Hoàng Song Thư, từ nay về sau sẽ không làm ra những chuyện cưỡng ép cô giống như trước đây nữa.
Hoàng Song Thư vẫn luôn ở lại đó chăm sóc cho Bánh Quy, mãi đến năm giờ chiều mới trở về nhà của mình.
Vừa mở cửa ra thì cô đã nhìn thấy Lâm Tấn Sang đang ngồi trên ghế sa lon.
Anh ta đang ngẩn người xem ti vi, sau khi khi thấy tiếng mở cửa thì anh ta ngẩng đầu lên. Vào lúc nhìn thấy Hoàng Song Thư, trên mặt Lâm Tấn Sang lại nở ra một nụ cười dịu dàng quen thuộc.
“Về rồi sao? Có mệt lầm không? Tối nay em muốn ăn gì, bây giờ anh sẽ lập tức đi siêu thị ngay.” Nhìn vẻ mặt mim cười dịu dàng như cũ của Lâm Tấn Sang,
Hoàng Song Thư nghĩ đen tối qua mình ở cùng với Trần Quân
Phi thì vô cùng cảm thấy có lỗi với anh ta.
Cô cúi đầu xuống khổ sở nói với Lâm Tấn Sang: “Tấn Sang, anh đợi em… cả một ngày rồi sao?”
“Anh không biết em đã đi đâu, điện thoại di động cũng không gọi được nên suýt chút nữa anh đã báo công an rồi đấy. Bây giờ em đã trở về rồi thì anh cũng yên tâm.”
Lâm Tấn Sang dịu dàng xoa tóc Hoàng Song Thư giống như anh trai nhà bên mà người ta vẫn thường hay nói vậy.
Lâm Tấn Sang như vậy khiến cho tâm trạng của Hoàng Song Thư càng thêm phức tạp, vào lúc cô đối mặt với anh ta thì trong lòng lại cảm thấy vô cùng tệ hại.
Cô hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt rồi khàn giọng lên tiếng: “Thật ra thì… tối hôm qua, em… đã ở bên cạnh Trần Quân Phi.”
“Vậy sao? Thì ra các người đang ở bên nhau, hai người làm lành rồi sao?” Nghe thấy lời nói của Hoàng Song Thư, khuôn mặt Lâm Tấn Sang hiện lên vẻ cô đơn nhưng vẻ mặt ấy lại biển mất rất nhanh giống như những gì cô nhìn thấy chỉ là ảo giác vây.
Hoàng Song Thư rũ mắt xuống, cúi người nói xin lỗi với Lâm Tấn Sang: “Thật xin lỗi Tấn Sang, em không phải là một người phụ nữ tốt. Rõ ràng em đã nói với bản thân mình rằng đừng để bị Trần Quân Phi mê hoặc nhưng mà em lại… luôn mềm lòng, em phát hiện bản thân mình vẫn… không thể nào quên được Trần Quân Phi. Anh ấy cưỡng ép em sinh Bánh Quy ra, sau đó lại hại chết Lâm Huy Thành, thật ra trong lòng em vẫn có oán hận đối với anh ấy nhưng mà em lại không lừa được lòng mình, em… vẫn còn yêu Trần Quân Phi.”
Cô vẫn luôn tự lừa dối bản thân mình, cảm thấy mình có thể quên đi Trần Quân Phi, lợi dụng Lâm Huy Thành để làm tê liệt tình yêu của cô đối với Trần Quân Phi nhưng đến cuối cùng vẫn không thể lừa gạt trái tim mình được.
“Anh biết.” Lâm Tấn Sang nghe Hoàng Song Thư nói thế thì cũng không tức giận, anh ta chỉ tỏ vẻ thương hại nhìn cô. Ánh mắt của anh ta giống như ánh mặt trời vậy, vô cùng dịu dàng ẩm áp.
Anh ta đưa tay ra nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cô rồi nhẹ giọng nói: “Anh đều biết hết, Song Thư, anh không trách em đâu, anh chỉ yên lặng chăm sóc em mà thôi. “Thật xin lỗi, em là một người phụ nữ xấu xa, rất xấu rất xấu.” Hoàng Song Thư được Lâm Tần Sang đối xử dịu dáng như vậy thì nước mắt không thể khống chế được mà chảy xuống.
Lâm Tấn Sang bất đắc dĩ đưa tay ra sờ lên måt Hoàng Song Thư rồi nói: “Ngốc quá, anh không hề trách em một chút nào cả. Chỉ cần em cảm thấy hạnh phúc là được rồi, nếu như cậu chủ Phi có thể cho em hạnh phúc thì cho dù emm có ở bên cạnh anh ta đi chăng nữa, anh cũng sẽ không để ý. Anh chỉ cần em cảm thấy vui vẻ là được.”
“Lý Tấn Sang, cảm ơn anh” Hoàng Song Thư nghe vậy thì cảm kích nói. “Chúng ta vẫn còn là bạn tốt mà, không phải sao?”
“Ừm” Hoàng Song Thư gật đầu một cái, đỏ mắt nhìn anh ta. “Được rồi, đi rửa mặt đi, một lát nữa chúng ta sẽ cùng đi mua thức ăn “Được.” Hoàng Song Thư gật đầu rồi lên lầu thay quần áo. Thấy cô đã lên lâu, nét dịu dàng giả tạo trên mặt Lâm Tấn Sang lập tức biến mất không còn dấu vết.
Khóe miệng anh ta cong lên quý dị, hai người Trần Quân
Phi và Hoàng Song Thư lại có thể xóa đi mọi hiểm khích trước đây nhanh như vậy à? Xem ra nhất định anh ta phải động tay động chân một chút mới được. “Tối nay ăn lẩu được không?” Lâm Tấn Sang cầm một bó rau xà lách lên rồi quay đầu nói với Hoàng Song Thư đang chọn cà chua,
Cô nghe vậy thì gật đầu nói: “Em không có ý kiến.”
Sau khi hai người chọn xong thì đến quầy thu ngân tính tiền rồi đi ra khỏi siêu thị, trực tiếp trở về nhà.
Ai ngờ vừa mới về đen cua đã nhìn thấy Trần Quân Phi đứng ở bên ngoài cửa lớn.
Trong tay Trần Quân Phi còn đang ôm lấy Bánh Quy, dường như tinh thần của thằng bé rất tốt, trong miệng đang nhố bong bóng vô cùng đáng yêu. Hoàng Song Thư lo lắng nhìn vào Lâm Tấn Sang bên cạnh nhưng lại thấy anh ta vô cùng bình tĩnh.
Trần Quân Phi sãi bước tiến lên giao Bánh Quy trong ngực anh cho Hoàng Song Thư rồi nói: “Bánh Quy muốn mẹ nên anh đưa thằng bé tới gặp em”
Bánh Quy muốn mẹ?
Hoàng Song Thư cảm thấy lý do này vô cùng gượng gạo, cô đưa mắt nhìn tới Bánh Quy đang vui vẻ thổi bong bóng trong lòng minh, làm thế nào cũng không nhìn ra được thắng bé đang nhớ mẹ.
Rõ ràng là Trần Quân Phi muốn