Phan Huỳnh Bào nghe vậy, chi cười nhạt nói: “Rất tốt, mấy ngày nay thằng bé ăn khá nhiều, ăn xong thì ngủ, cũng rất ít khóc.”
“Vậy là tốt rồi.” Nghe vậy, trong mắt Trần Quân Phi mang theo một sự dịu dàng khó tả. “Chờ cô ấy nghĩ thông suốt thì sẽ tro về, dù sao vẫn còn Bánh Quy mà.”
Phan Huỳnh Bào biết thật ra trong lòng Trần Quân Phi vẫn còn lo lắng cho Hoàng Song Thư, nhưng không còn cách nào khác, anh ấy đành phải dùng cách này để an ủi Trần Quân Phi. “Anh biết.” Trần Quân Phi nhàn nhạt mấp máy môi, ánh mắt kiên định nhìn Phan Huỳnh Bảo. “Anh sẽ cho Song Thư một khoảng thời gian, cho dù cả đời này cô ấy không muốn gặp anh cũng không sao cả, chỉ cần cô ấy thấy hạnh phúc là được.”
Lời của Trần Quân Phi khiến ánh mắt Phan Huỳnh Bảo hơi u ám lại. Trần Quân Phi càng ngày càng thay đổi rất nhiều.
Trần Quân Phi của trước kia nhất định sẽ không nói ra những lời này, nhưng mà hiện tại anh lại biết suy nghĩ thầu đáo như thế. “Buổi tối em đưa Bánh Quy đến đây đi, đã mấy ngày anh chưa nhìn thấy thằng bé rồi.”
“Được.”
Sau khi Phan Huỳnh Bào vừa bước ra khỏi phòng bệnh của Trần Quân Phi, sự dịu dàng trên gương mặt anh ấy lập tức bị băng tuyết bao trùm.
Anh ấy đã cho thuộc hạ đi điều tra hành tung của Hoàng Song Thư, kết quà tra được là cô bị người khác bắt đi.
Cụ thể là ai đã bắt Hoàng Song Thư đi, bây giờ Phan Huỳnh Bảo còn chưa biết, nhưng mà rất có khả năng Trương Cúc Hoa là người đã đưa Hoàng Song Thư đi.
Mặc kệ thế nào, anh ấy tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho Trần Quân Phi biết. “Cậu chủ.” Huỳnh Viết Huy thấy Phan Huỳnh Bảo đi ra, nhưng vẻ mặt trông có hơi tệ, lập tức cung kinh nói. “Căn dặn xuống dưới, bất kỳ người nào đều không được để lộ tin tức Hoàng Song Thư mất tích cho anh hai biết, biết chưa?”
“Vâng a.”
Phan Huỳnh Bảo ra khỏi bệnh viện, lái xe đi về hướng nhà họ Trần, lúc vừa đi được nửa đường, thấy Vũ Phương Thùy dẫn theo một cô bé, mà gương mặt của cô bé… “Gạo Tẻ.”
Phan Huỳnh Bảo vội vàng dẫm phanh lại, cả người nhào về phía trước kính chắn gió.
Anh ấy mở cửa xe, nhìn những người đi lại xung quanh, đáy mắt mang theo một chút mê mang.
Bé Gạo Tè? Chẳng lẽ là anh ấy bị ảo giác sao?
Vừa rồi hình như là anh ấy đã nhìn thấy bé Gạo Tẻ. “Sao vậy? Sao về mặt không tốt thế? Là Quân Phi có chuyện gì sao?” Buổi tối, khi Phan Huỳnh Bào ăn cơm cùng với Điển Thanh Mây, Điền Thanh Mây nhìn thấy dáng vẻ Phan Huỳnh Bào không muốn ăn, không khỏi lo lắng hỏi.
Phan Huỳnh Bảo ngẩng đầu, nhìn Điển Thanh Mây nói: “Di Mây, cháu nghi ng… bé Gạo Tẻ không chết?”
“Huỳnh Bảo.” Đã lâu roi Đien Thanh Mây không nghe thấy tên bé Gạo Tè, từ sao khi bé Gạo Tề xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều tránh nhắc lại ba chữ bé Gạo Tẻ này. “Châu có một trực giác nói rằng, bé Gạo Tề còn sống, nhất định còn sống.”
Phan Huỳnh Bào vô cùng cố chấp nhìn Điến Thanh Mây, giọng nói đầy nặng nề. “Dù biết tình cảm giữa cháu và bé Gạo Tẻ rất tốt, nhưng mà có đôi khi, chúng ta phải nên chấp nhận hiện thực, có đúng không?” Điền Thanh Mây nhìn Phan Huỳnh Bào, giọng nói mang theo một chút hờ hững và bất đắc dĩ.
Ánh mắt Phan Huỳnh Bào uể oài nhìn Điền Thanh Mây hồi lâu, anh ấy thà đôi đũa trong tay xuống, đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn.
Điền Thanh Mây nhìn bóng lưng có hơi cô đơn của Phan Huỳnh Bảo, trong mắt tràn đầy sự chua xót và phiền muộn.
Thật ra Phan Huỳnh Bảo rất giống với bố anh ấy, – đều là người có tấm lòng lương thiện, rõ ràng bề ngoài trông lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng thật ra rất tốt.
Thân phận của Phan Huỳnh Bảo, đoi với Điển Thanh Mây mà nói, vẫn luôn là một cây gai trong lòng.
Bà ấy đã từng dong ý với Huỳnh Bảo Nhi, sẽ không nói chuyện này voi Phan Huỳnh Bảo, không muốn anh ấy phải khổ sở, “Gạo Tè, em thật sự đã chết sao?” Phan Huỳnh Bảo ngoi trên ghế trong phòng, kéo ngăn kéo lấy ra một tầm ảnh.
Bé Gạo Tẻ trong ảnh chỉ mới tám tuổi, là ành được chụp ở Provence.
Lần đó họ cùng đến Provence chơi, bé Gạo Tẻ trong ảnh cười trông rất là vui vẻ, đứng bên cạnh Huỳnh Bảo Nhi, tấm ảnh cực kỳ xinh đẹp.
Đôi mắt Phan Huỳnh Bào mang theo một nỗi đau khổ nhàn nhạt, anh ấy dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bé Gạo Tè trong ảnh, từng chút, từng chút.
Bé Gạo Tẻ, anh ba không bảo vệ được em, có phải em hận anh ba vô dụng lắm không?
Ngày hôm sau, Phan Huỳnh Bảo cho người gọi Vũ Phương Thùy đến đây, lúc Vũ Phương Thùy biết Phan Huỳnh Bảo muốn gặp mình, cô cho rằng mình đã làm sai chuyện gì đó nên mới bị ông chủ gọi tên.
Cô ấy nơm nớp lo sợ đi về phía văn phòng tổng giám đốc, sau khi nhìn thấy gương mặt đẹp trai quen thuộc của Phan Huỳnh Bảo, Vũ Phương Thùy không thốt ra nói một câu nào. “Tổng giám đốc, anh gọi tôi tới cho hỏi là tôi đã làm sai chuyện gì sao?” Sau một hồi im lặng, cuối cùng Vũ Phương Thủy mới lắp bắp dò hỏi Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huỳnh Bảo chống cằm, vô cảm nhìn Vũ Phương Thùy.
Vũ Phương Thùy bị Phan Huỳnh Bảo nhìn như vậy, cảm giác cả người cực kỳ căng thẳng.
Cô ấy liếm môi, cả người dần cứng đờ, cuối cùng cũng không có cách nào động đậy. Cho đến tận khi Vũ Phương Thùy không biết làm sao, Phan Huỳnh Bảo mới đứng dậy, đi đến cạnh Vũ Phương Thùy, hờ hững nói: “Tôi muốn hỏi cô, trong nhà cô có những ai? Hôm qua tôi nhìn thấy cô dắt một cô bé đi ngang qua cho hoa, cô bé kia là gì của cô?”
Lời nói của Phan Huỳnh Bảo làm cho Vũ Phương Thùy hơi khó hiểu.
Cô ấy hơi chớp chớp đôi mắt, nhìn gương mặt xinh đẹp của Phan Huỳnh Bảo, lúng ta lúng túng nói: “Cô. bé đó là em gái tôi.”
“Em gái của cô? Cô có mấy người em gái?”
“Tôi có hai em gái, một người là Vũ Hoàng Mỹ lần trước được anh giúp một lần, còn một người là… là Băng Trang, Vũ Băng Trang.”
“O”
Nghe thấy Vũ Phương Thủy nói như vậy, đôi mắt Phan Huỳnh Bảo hiện lên sự u ám nhàn nhat.
Nếu như là em gái của Vũ Phương Thủy, vậy thì có lẽ anh ấy đã nhìn lầm rồi.
Nghĩ