Hoàng Khánh Ngân thấy Lâm Tấn Sang tốt như vậy thì không khỏi thân thiện hơn mấy phần. Lâm Tấn Sang chỉ mỉm cười rồi đi lên tầng.
Hoàng Khánh Ngân không dám quay về nhà họ Trần, cô ta sợ Trần Quân Phi vẫn đang ghét mình. Cô ta nghĩ ngợi một lát rồi định ở chỗ của Lâm Tấn Sang thêm mấy ngày, chờ Trần Quân Phi hết giận rồi mới về.
Hoàng Song Thư biết Hoàng Khánh Ngân được Lâm Tấn Sang chăm sóc thì lập tức cảm ơn anh ta, thậm chí còn tự mình đến chỗ Lâm Tấn Sang.
Khi Hoàng Song Thư sang, Hoàng Khánh Ngân đang giúp Lâm Tấn Sang sửa sang hoa cỏ trong vườn. Thấy cô đến, Hoàng Khánh Ngân lập tức đặt bình tưới trong tay xuống rồi ngượng ngùng nói: "Chị, sao chị lại đến đây?" "Chị đến để xem em ở đây có quen không."
Thấy Hoàng Khánh Ngân tươi tỉnh như vậy, Hoàng Song Thư biết Lâm Tấn Sang rất quan tâm đến cô ta.
Hoàng Khánh Ngân lúng túng nhìn Hoàng Song Thư, nhỏ giọng nói: "Anh Sang rất tốt, anh ấy vẫn luôn quan tâm đến em." "Khi nào em về?" Hoàng Song Thư hỏi Hoàng Khánh Ngân với vẻ buồn cười.
Vết thương của Bánh Quy đã khỏi, Hoàng Song Thư muốn biết khi nào Hoàng Khánh Ngân quay về.
Mặc dù khi Bánh Quy bị thương, Trần Quân Phi vô cùng tức giận với Hoàng Khánh Ngân nhưng chỉ một lúc sau anh đã nguôi ngay.
Hoàng Khánh Ngân bĩu môi, nhỏ giọng nói với Hoàng Song Thư: "Hôm đó cậu chủ Phi rất hung dữ, em thấy hơi sợ.” "Đứa ngốc, Phi chỉ lo lắng cho Bánh Quy mà thôi, vì thấy Bánh Quy bị thương nên giọng điệu của anh ấy mới nghiêm túc như thế. Hôm nay anh ấy còn hỏi khi nào em về đẩy" "Thật ạ?" Nghe thấy thế, Hoàng Khánh Ngân lạng sáng mặt lên, "Đúng vậy, nếu em muốn về thì cứ về đi, dù sao cứ ở đây làm phiền Lý Tấn Sang cũng không ổn" "Song Thư, không sao đâu, Hoàng Khánh Ngân ngoan lắm" Lâm Tấn Sang bước đến từ phòng khách, nói với Hoàng Song Thư. "Chị, em về với chị, em cũng muốn xin lỗi Bánh Quy
Hoàng Khánh Ngân nhìn Hoàng Song Thư. "Được." "Lý Tấn Sang, cảm ơn anh đã chăm sóc em gái em mấy ngày nay." "Nói gì vậy? Em gái em cũng rất nghe lời đay." Lâm Tấn Sang nhìn Hoàng Song Thư, khẽ cười.
Hoàng Song Thư nắm chặt tay Hoàng Khánh Ngân, hai người nói cảm ơn với Lâm Tấn Sang lần nữa rồi rời đi.
Lâm Tấn Sang thấy Hoàng Song Thư và Hoàng Khánh Ngân rời đi thì con ngươi hơi tối lại.
Trước sự trở về của Hoàng Khánh Ngân, Trần Quân Phi không nói gì thêm, anh chỉ tỏ ra hơi lạnh nhạt.
Hoàng Khánh Ngân hơi xấu hổ nhưng không dám nói gì, sợ minh sẽ khiến Hoàng Song Thư khó xử. Vào sinh nhật của mình, Lâm Tấn Sang đặc biệt gọi điện thoại cho Hoàng Song Thư bảo có đến sớm một chút.
Hoàng Song Thư không nói với Trần Quân Phi, chỉ giao Bánh Quy cho Hoàng Khánh Ngân rồi bảo cô ta chăm sóc thắng bé. "Chị, chị định đi dự sinh nhật anh Sang à?" "Hoàng Khánh Ngân, sao em biết thế?" Hoàng Song Thư kinh ngạc. "Hôm trước anh Sang đã nói với em, anh ấy bảo sẽ mời chị vào ngày sinh nhật." "Em đừng nói chuyện này với Phi nhé, chị sợ anh ấy sẽ nghĩ lung tung" Hoàng Song Thư nhìn Hoàng Khánh Ngân, nhỏ giọng nói. "Chi yên tâm, chắc chắn em sẽ không nói cho cậu chủ Phi đâu. Chị định tặng quà gì thế?" "Chị vẫn đang nghĩ, em trông Bánh Quy giúp chị nha." "Vâng ạ"
Thấy Hoàng Song Thư đã đi, Hoàng Khánh Ngân bèn bế Bánh Quy ra vườn chơi.
Sau khi chơi một lúc, Hoàng Khánh Ngân bồng nhận được một tin nhắn lạ.
Hoàng Khánh Ngân nhìn tin nhắn kia, không khỏi nhíu mày. "Hoàng Khánh Ngân, cô có muốn trở thành cô chủ nhà họ Trần không?"
Hoàng Khánh Ngân nhanh chóng gõ phím, trả lời người kia: "Cô là ai?" "Đừng quan tâm đến việc tôi là ai, cô chi cần trả lời có hoặc không là được rồi. Cô muốn giẫm Hoàng Song Thư dưới chân chứ?" "Đồ điện."
Hoàng Khánh Ngân nhắn hai chữ rồi tức giận tắt điện thoại.
Người kia không nhắn tin nữa, Hoàng Khánh Ngân tưởng chuyện này đã xong, nào ngờ mười phút sau thì một số la bong gọi tới. Hoàng Khánh Ngân nén giận nghe điện thoại, có vẻ giọng nói ở đầu dây bên kia đã được chỉnh sửa. "Hoàng Khánh Ngân, thật vui khi cô nghe máy của tôi."
Giọng nói của đối phương khiến người khác sởn da gà, chỉ mới nghe một câu mà Hoàng Khánh Ngân đã sợ run. "Rốt cuộc cô là ai? Có mục đích gì?" kia
Hoàng Khánh Ngân hít sâu một hơi, cắn răng nói với người "Cô không cần biết tôi là ai, tôi chỉ muốn hỏi cô thật sự cam lòng sống như thế cả đời à?"
Trương Cúc Hoa dựa vào vách tường loang lổ, cầm điểu thuốc trong tay rồi chậm rãi nhả khói, mỉm cười nói với Hoàng Khánh Ngân.
Hoàng Khánh Ngân cảnh giác đáp: "Tôi nói cho cô biết, bây giờ tôi và chị sống rất thoải mái. Tôi không hề đố kỵ với chị, tôi sẽ không làm chuyện khiến chị ấy đau lòng đầu. Nếu có muốn lợi dụng tôi thì quả là mơ hão." "Mơ hão? Hoàng Khánh Ngân, rõ ràng cô rất hâm mộ những gì mà chị cô đang có đúng không? Cô nghĩ xem, chị có có xinh đẹp và trẻ trung như cô không nhưng cô ấy lại sắp trở thành cô chủ nhà họ Trần, đây là chuyện vẻ vang cỡ nào chứ. Nhà họ Trần là gia tộc lớn nhất, giàu có nhất thủ đô, còn cô là cái gì? Cô chi là một người phụ nữ từng ngôi tù hơn một năm, cho dù sau