"Cho nên tất cả đều là kế hoạch đúng không?" Hoàng Song Thư nhằm chặt quả đấm, cô hít sâu một hơi rồi khàn giọng nói với Phan Huỳnh Bảo. "Chuyện này giao cho tôi xử lý đi, bên phía anh hai tôi cũng sẽ giải thích, cô không cần lo lắng.” "Anh có biết vừa rồi Phi còn tạt thằng một thùng nước đá lên người tôi không, anh ấy còn bảo tôi cút đi nữa” "Anh ấy còn nói tôi là người phụ nữ để tiện."
Hoàng Song Thư che mặt lại, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Phan Huỳnh Bảo thấy Hoàng Song Thư đau khổ như vậy bèn đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ vai cô nói: “Bây giờ tâm trạng của anh hai vô cùng nhạy cảm, chính vì như vậy nên khi anh ấy nhìn thấy hai người chúng ta dây dưa mập mờ với nhau, anh ấy cho rằng chúng ta đã phản bội anh ấy nên mới trở nên như vậy. Thật ra trong lòng anh hai cũng rất đau khổ." "Câu chủ Bảo, anh nói xem tôi phải làm sao đây?"
Hoàng Song Thư ngữa đầu khổ sở nói với Phan Huỳnh Bảo. "Cô yên tâm đi, tôi biết Trần Quân Phi không phải là loại người dễ dàng bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay như vậy đâu."
Đôi mắt xanh lục của Phan Huỳnh Bảo lóe lên ánh sáng quý quyệt khiến người khác không thể đoán được anh ấy đang muốn làm gì. Hoàng Song Thư không nhìn thấy, cũng không biết rõ ánh sáng kia có hàm ý gì. "Cô đi về chăm sóc Bánh Quy trước đi, những chuyện khác giao cho tôi là được rồi” "Được." Hoàng Song Thư nhìn vào đôi mắt kiên định của Phan Huỳnh Bảo, trong lòng vốn còn đang sợ hãi bất an nhưng dần dần cũng đã bình tĩnh lại.
Cô tin chắc rằng nếu như đã có Phan Huỳnh Bảo ở đây thì nhất định anh ấy sẽ xử lý tốt việc này. Nghĩ đến giọng điệu chán ghét khi nãy của Trần Quân Phi với cô, đến tận bây giờ trái tim Hoàng Song Thư vẫn còn cảm thấy đau âm i.
Phan Huỳnh Bảo cho người đưa Hoàng Song Thư trở về nhà nhưng cô không lập tức quay về mà bảo tài xế lái xe đưa đến nhà họ Lâm.
Dường như Lâm Tấn Sang đã biết Hoàng Song Thư sẽ tới tìm anh ta. Khóe miệng anh ta bị Phan Huỳnh Bảo đánh nên bây giờ trên mặt vẫn còn máu bầm, thế nhưng như vậy cũng không hề ảnh hưởng đến gương mặt tuấn tú kia cả.
Nhìn thấy Hoàng Song Thư đến, Lâm Tấn Sang nhàn nhạt mở miệng nói: đã dự liệu được Phan Huỳnh Bảo sẽ nói tất cả mọi chuyện cho cô biết, trong cuộc báo thù này, người mà tôi không ngờ tới nhất chính là Phan Huỳnh Người đàn ông này quả thật là một người khó đối phó
Bởi Phan Huỳnh Bảo đủ lý tri, cũng đủ thông minh nên không có loại xúc động giống Trần Quân Phi, thậm chí Phan Huỳnh còn trầm ổn hơn Trần Quân Phi Nếu như so sánh thì quả thật anh ấy là một người khó đối phó, trước đây đều là do Phan Huỳnh Bảo phát hiện mọi chuyện không đúng nên mới đi điều tra. "Tại sao?" Hoàng Song Thư đứng trước cửa, sống lưng cô tắp, giọng nói khàn khàn hỏi Lâm Sang. sao à? Cô cảm thấy vấn đề này còn cần phải hỏi sao?" Lâm Tấn Sang đứng dậy đi bên cạnh Hoàng Song Thư, ánh mắt lạnh bằng của anh ta lóe lên một chút tàn bạo. "Cô có biết Trương Cúc Hoa bị ai xúc giục dụ dỗ Vào lúc này, Lâm Tấn Sang đã không còn là Lâm Tấn Sang mà Hoàng Song Thư quen biết trước kia nữa. Trên khuôn mặt của người đàn ông trước mắt luôn có vẻ âm u khiến người khác phải e ngại, dáng vẻ này của Lâm Tấn Sang khiến trong lòng Hoàng Song Thư hoàn toàn nguội lạnh.
Hoàng Song Thư năm chặt quả đấm, nơi vị trí trái tim mơ hồ có một chút ngột ngạt và đau khổ. "Tôi vẫn luôn xem anh là người nhà, tôi cho rằn... chúng ta là bạn tốt" Hoàng Song Thư vô lực nhìn Lâm Tấn Sang rồi tự lẩm bẩm. "Bạn bè? Giữa tôi và cô vĩnh viên không phải bạn bè, chúng ta chỉ có thể là kẻ thù mà thôi."
Lâm Tần Sang đưa tay ra, dùng sức bóp lấy Hoàng Song Thư, mắt anh ta hằn lên tia máu rất đáng sợ. "Hiện tại anh đã đạt được mục đích của mình rồi đúng không?" Hoàng Song Thư nhìn Lâm Tấn Sang rồi nói với vẻ châm chọc. "Không, còn một việc tôi vẫn chưa làm." Lâm Tấn Sang nhìn Hoàng Song Thư một cách nghiền Hoàng Song Thư chậm rãi thở ra một hơi, nhàn nhạt hỏi: "Anh hại tôi ra nông nỗi này còn chưa đủ thảm sao?" tôi mong muốn không phải chỉ một mình cô bị tổn thương, mà còn có... Trần Quân Phi Lâm Tấn Sang đến gần bên tai Hoàng Song Thư rồi sau đó chậm rãi nhả ra mấy chữ. Hoàng Song Thư nâng tay lên giáng thắng vào mặt anh ta một cái tát.
Ánh mắt Lâm Sang lập tức lộ vẻ hung tàn: "Hoàng Song Thư, cô dám đánh tôi sao?" "Tại sao tôi lại không dám đánh anh chứ?" Hoàng Song Thư kiêu căng đầu lên, sau đó cô lại giơ chân đạp mạnh lên bắp chân anh ta. đồ đáng chết này, tôi xem anh là bạn mà anh lại xử với tôi như vậy, anh chết không được tử "Tôi chết không được tử tế? Hừ, thể chuyện mà ban đầu cô đồng ý với Lâm Huy Thành có làm được không? Cô và Trần Quân Phi ngọt ngào thân mật, vì thế trong lòng cô đã quên sạch Lâm Huy Thành rồi, nếu nói tôi cặn bã thì làm sao tôi so được với cô chứ?"
Ba chữ Lâm Huy Thành khiến cả người Hoàng Song Thư run lên, bồng chốc ảnh mắt cô trở nên tê dại nhìn chằm chằm Lâm Tân Sang.
Lâm Tấn Sang đến gần Hoàng Song Thư, ánh mắt nhìn thẳng vào cô rồi nói: "Hoàng Song Thư, nhở ra rồi sao? Cô còn nhớ Lảm Huy Thành không?" "Anh... rốt cuộc quan hệ giữa anh và Lâm Huy Thành là thế nào?"
Phan Huỳnh Bảo nói Lý Tấn Sang không phải là Lý Tấn Sang, mà là Lâm Tấn Sang.
Làm?
Chẳng lẽ Lâm Tần Sang là em trai Lâm Huy Thành sao? "Ha ha... cái chết của Lâm Huy Thành, cô và Trần Quân Phi đều phải trả giá thật lớn. Lần này chỉ là mở màn thôi, phía sau mới chính là phần đặc sắc nhất" “Cô nói xem Trần Quân Phi sẽ lựa chọn tin tưởng cô hay là đuổi cô ra ngoài đây?"
Lâm Tấn Sang nhìn thấy khuôn mặt Hoàng Song Thư tái nhợt thì lập tức nở một nụ cười khinh thường.
Sống lưng Hoàng Song Thư căng cứng.
Cô tức giận nhìn Lâm Tấn Sang, giọng nói run run: "Lâm Tấn Sang, anh sẽ gặp báo ứng đấy. Tôi cũng rất khó chịu vì cái chết của Lâm Huy Thành nhưng anh làm vậy không có ý nghĩa gì cả." "Ý nghĩa? Tôi nhớ rằng cô đã