Thật lâu sau, Phan Huỳnh Bảo mới khàn giọng nói: "Nếu anh đã quyết định muốn đi cùng thì em sẽ cho người chuẩn bị xe."
Trần Quân Phi nhìn bóng lưng Phan Huỳnh Bảo, không nhịn được siết chặt hai tay thành nắm đấm.
Anh không cố ý nói như thế này, chỉ là... bây giờ Hoàng Song Thư sống chết như thế nào còn chưa biết, trong lòng anh cảm thấy rất sốt ruột nên tính tình mới tệ như vậy...
Bầu không khí trong xe căng cứng đến lạ thường.
Trần Quân Phi ngồi bên cạnh Phan Huỳnh Bảo, Phan Huỳnh Bảo không nói lời nào, khuôn mặt vốn đã rất đẹp trai hoàn hảo bây giờ lại bị bao phủ bởi sự thờ ơ và lạnh lùng.
Không biết đã qua bao lâu, Trần Quân Phi là người chủ động phá vỡ bầu không khí cứng nhắc ngột ngạt này.
"Thật xin lỗi, em trai." Trần Quân Phi rất ít khi chủ động thừa nhận sai lầm như thế này, tính cách của anh rất giống Trần Thanh Vũ, vô cùng kiêu ngạo không bao giờ chịu cúi đầu.
Dáng vẻ chủ động xin lỗi như bây giờ rất hiếm có.
"Em không trách anh đâu, anh hai." Phan Huỳnh Bảo mở miệng nói, vẻ lạnh lùng trên gương mặt đã tan đi rất nhiều.
"Bây giờ Song Thư đang nằm trong tay Lâm Tấn Sang. Anh lo lắng quá nên hơi nóng tính một chút, anh xin lỗi." Trần Quân Phi nhìn Phan Huỳnh Bảo, trong mắt tràn đầy vẻ áy náy.
"Em biết, em sẽ cứu chị dâu trở về." Phan Huỳnh Bảo nhìn Trần Quân Phi, nặng nề nói.
Trần Quân Phi nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi không nói gì nữa, hai anh em bỏ đi hiềm khích lúc trước. Hai người Huỳnh Viết Huy và Minh Cường lái xe phía trước bất giác quay sang nhìn nhau, trên mặt cả hai đều nở một nụ cười hiếm hoi.
Đương nhiên bọn họ rất vui vẻ khi có thể nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi nối lại tình xưa.
Sau khi đến Nông Sơn, Phan Huỳnh Bảo kêu Trần Quân Phi đợi trong xe trước bởi vì không biết trong tay Lâm Tấn Sang có con át chủ bài nào hay không nên Phan Huỳnh Bảo phải tính toán tất cả mọi thứ trước khi bước vào.
Lần này Trần Quân Phi không gây rắc rối gì, anh chỉ đợi trên xe, giao hết những chuyện còn lại cho Phan Huỳnh Bảo giải quyết.
Những chuyện Phan Huỳnh Bảo làm, Trần Quân Phi đều vô cùng yên tâm.
"Đoàng đoàng đoàng." Khi Phan Huỳnh Bảo đưa cấp dưới của mình đến gần nơi Lâm Tấn Sang giam giữ Hoàng Song Thư thì lúc này, một loạt tiếng súng bất ngờ vang lên.
Phan Huỳnh Bảo và những người khác nhanh chóng tránh được những viên đạn đó, sau đó vội vàng tìm nơi trú ẩn.
"Cậu chủ Bảo, quả nhiên anh rất có bản lĩnh, lại có thể tìm được nơi này nhanh như vậy?" Lâm Tấn Sang cầm súng bắn tỉa trên tay, trên người mặc áo trắng nhưng không giống thần tiên mà giống một con quỷ khát máu hơn.
Phan Huỳnh Bảo nheo mắt lại ló đầu ra, nhìn Lâm Tấn Sang đang cầm súng bắn tỉa thì cười lạnh lùng nói: "Lâm Tấn Sang, bây giờ cậu đã không còn nơi nào để chạy nữa rồi, cậu còn muốn trốn đến bao giờ đây?"
"Ồ, thật sao? Ai nói tôi không có nơi nào để chạy? Người không có nơi nào để chạy không phải là các anh sao?"
Lâm Tấn Sang vỗ vỗ tay, đằng sau lập tức có hai vệ sĩ mặc đồ đen xuất hiện, dắt theo Hoàng Song Thư bị bịt kín miệng đi tới. Sau khi nhìn thấy Hoàng Song Thư, Phan Huỳnh Bảo suýt nữa không kiềm chế nổi chạy lên.
"Ư Ư ư." Hoàng Song Thư biết rằng Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo đã đến đây, cô không muốn hai người họ vì mình mà bị thương nên đành phải liều mạng lắc đầu nguầy nguậy.
Lâm Tấn Sang nhìn thấy Hoàng Song Thư như vậy thì lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, sau đó vươn tay ra thô bạo túm lấy tóc Hoàng Song Thư.
Phan Huỳnh Bảo thấy thế lập tức đứng dậy khỏi góc tường bước ra ngoài, ánh mắt sắc bén nói: "Lâm Tấn Sang, con mẹ nó sao cậu lại có thể đối xử với phụ nữ như vậy..."
"Đoàng." Phan Huỳnh Bảo còn chưa nói xong thì một viên đạn đã bắn trúng bắp chân của anh ấy, cả người Phan Huỳnh Bảo đều quỳ trên mặt đất, khuôn mặt đẹp trai đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo bị thương vì mình, Hoàng Song Thư rơm rớm nước mắt, cô lắc đầu với Phan Huỳnh Bảo ra hiệu cho anh ấy không cần để ý đến mình.
Tuy nhiên, Phan Huỳnh Bảo chỉ dùng một tay chống đỡ mặt đất, vẻ mặt hung dữ vô cùng tức giận, khàn giọng nói: "Trương Khánh Toàn."
"Phan Huỳnh Bảo, anh đã phá hủy Hội Thành Long của tôi, anh thực sự nghĩ rằng tôi sẽ bỏ qua dễ dàng như vậy sao?"
Trương Khánh Toàn cầm súng lục đứng sau lưng Lâm Tấn Sang, lạnh lùng chế giễu Phan Huỳnh Bảo.
"Phan Huỳnh Bảo, tại sao Trần Quân Phi không đến đây? Sao vậy, anh ta không muốn gặp vợ mình sao?" Lâm Tấn Sang nhìn dáng vẻ chật vật của Phan Huỳnh Bảo với ánh mắt hung ác kỳ lạ.
"Đối phó với các người, chỉ cần một mình tôi là đủ rồi." Phan Huỳnh Bảo từ từ đứng dậy,