“Tôi không phài...!chị nghe rõ đi, tôi không phải Gạo Tẻ, tôi không phải Trần Thanh Thảo, và càng không phải là công chúa nhỏ của nhà họ Trần." Vũ Băng Trang mở đôi mắt đen xinh đẹp nhìn Hoàng Song Thư, cất lên giọng nói có chút thê lương và âm u.
Nhìn vẻ mặt của Gạo Tẻ, trái tim Hoàng Song Thư tràn ngập sự phức tạp và bất lực,
Cô mờ miệng như thể muốn nói điều gì đó, nhưng lại hơi kinh sơ trước và tức giận và kiên định trên khuôn mặt Gạo Tè.
"Quân Phi và Huỳnh Bào là anh trai của em, Gạo Tẻ, cả hai đều là anh trai của em.
Khi em gặp chuyện không may, họ đã rất đau lòng, chúng tôi cũng rất buồn.
Em...! chẳng lẽ em không muốn trở về nhà họ Trần sao? Em không muốn gặp bố mẹ mình sao?"
Lời nói của Hoàng Song Thư đã kích thích đến trải tim của Vũ Băng Trang.
Đôi mắt của cô bé đã xuất hiện một tầng sưong mù mờ ảo.
Bố mẹ của cô...!"Gạo Tè, em là máu mủ của nhà họ Trần.
Chuyện này không ai có thể thay đổi được.
Anh trai của em đều rất yêu em."
Hoàng Song Thư không muốn Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo phải khổ sở đau buồn.
Bây giờ vất và lầm Gạo Tẻ mới quay về, nhưng lại không chịu về nhà họ Trần, Hoàng Song Thư biết rằng chắc chắn Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo sẽ rất đau lòng.
Vì vậy, bất kể thể nào, Hoàng Song Thư cũng phải giữ Vũ Băng Trang ở lại nhà họ Trần, "Gạo Tè." Vũ Vĩnh Kiệt nãy giờ vẫn không nói gì, cậu bé đứng dậy và đi về phía Gạo Tẻ.
Gao Tẻ nhìn khuôn mặt kiên quyết và xinh đẹp của Vũ Vĩnh Kiệt mà không nói lời nào.
Cô bé chỉ im lặng nhìn Vũ Vĩnh Kiệt một hồi lâu.
Vũ Vĩnh Kiệt vươn tay nắm lấy tay Gạo Tè, anh mắt vô cùng kiên định và cứng cỏi: "Chị là Gạo Tè, thật sự là Gạo Tẻ, đừng rời đi, được không?" “Gạo Tẻ, là anh ba nè, em quên rồi sao?" Phan Huỳnh Bào buồn bã nhìn Vũ Băng Trang.
Trần Quân Phi cũng đứng dậy, khuôn mặt lạnh lùng lúc này lại đẩy vẻ dịu dàng nhìn Vũ Băng Trang.
vũ Băng Trang chậm rãi ngồi xổm xuống ôm đầu, bộ dạng vô cùng đau khổ,
Cô bé cử cho rằng mình là em gái ruột của Vũ Phương Thủy, bời vì cô không nhớ, cô không nho gì cả, nhưng hôm nay mọi người nói với cô rằng cô thực sự có người nhà, hai anh trai rất yêu thương cô, còn có hai di luôn coi cô như con gái, có cà hai chi dâu? Cô không phải con nhà họ Vũ, cô là Trần Thanh Thảo đã chết đó sao?
Loại chuyện này khiến Vũ Băng Trang hoàng sợ, bây giờ cô bé không biết phải làm sao cả.
Cô là ai? Rốt cuộc cô là ai? "Các người đừng ép Băng Trang, để con bé bình tĩnh một chút, được không?" Cuối cùng, Vũ Phương Thùy cũng lên tiếng.
Cô ta ngồi xổm xuống, ôm chặt cơ thể Vũ Băng Trang vào trong vòng tay, đối mặt với Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo rồi khẽ nói.
Phan Huỳnh Bảo nhìn thân thể Vũ Băng Trang bằng ánh mắt u ám và sâu thẳm, anh ấy mím môi mông, nhưng không ép buộc Vũ Băng Trang nữa.
"Băng Trang, chi đưa em về nhà trước, được không?" Anh mắt Vũ Phương Thúy có phần bị thương nhìn Phan Huỷnh Bảo, sau đó lại nhìn Vũ Băng Trang trong vòng tay mình.
vũ Băng Trang ngắng đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Vũ Phương Thủy, bờ môi khẽ nhúc nhích, nhưng cũng không nói gì cả, cứ để cho Vũ Phương Thủy dẫn mình rời khỏi nơi này.
Nhìn Vũ Bằng Trang và Vũ Phương Thủy rời đi, Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo liếc nhìn nhau, tuy không rõ hai người đang nghĩ gì nhưng ánh mắt lại rất kiên định, và cũng vô cùng thâm sâu.
Họ sẽ không ép Vũ Băng Trang, miễn là họ biết rằng Gạo Tẻ chưa chết là đủ rồi.
...!"Chị ơi, chắc em đang nằm mơ đúng không?" Vũ Băng Trang lầm bầm một mình khi trở về nhà, nắm lấy tay Vũ Phương Thùy.
Vũ Phương Thùy luôn quan tâm Vũ Băng Trang và coi cô bé như em gái ruột của mình.
Nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Vũ Băng Trang lúc này, tự nhiên trong lòng Vũ Phương Thủy cũng không được ổn lắm.
Cô ta khẽ vuốt tóc Vũ Băng Trang, trầm giọng nói: "Ngốc quá, em không phải đang nằm mơ, Nếu em thật sự không muốn nhận lại họ thì đừng nhận." "Chị đi, em muốn ở một mình." "Được Vũ Phương Thùy biết rất ro trong tình huống này, Vũ Băng Trang cần phải ở một mình, cho nên cô ta cũng không từ chối,
Sau khi nhìn Vũ Băng Trang thật lâu, cô ta đứng dậy và rời khỏi đây.
Nhìn Vũ Phương Thùy roi đi, Vũ Băng Trang ngối một mình trên giường, hai tay ôm chặt lấy thân thể của chỉnh mình.
Cô ấy là Trần Thanh Thảo, là Gạo Tẻ trong trái tim Vũ Vĩnh Kiệt, và là em gái của Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo sao?
Vũ Băng Trang không thể tiêu hóa hay chấp nhận được tin tức này.
...! “Vũ Băng Trang là Trần Thanh Thào sao?" Trương Thiên Toàn nheo mắt lắc ly rượu đỏ trong tay.
“Ừm, hôm nay em cũng mới biết." Vũ Phương Thùy đi đến chỗ Trương Thiên Toàn, quan lấy eo của anh ta.
Mặc dù cô ta không thích Trương Thiên Toàn, nhưng mà Trương Thiên Toàn ở trên giường lại khiến cô ta rất thỏa mãn, cô ta rất thích ngủ với anh ta.
Hai người họ là đồng minh, cho nên Vũ Phương Thùy lại càng thân thiết với Trương Thiên Toàn, "Đây thực sự là...!một tin tức quan trọng" Trương Thiên Toàn hờ hững mở ngón tay Vũ Phương Thủy ra và nở nụ cười chế nhạo.
"Sao thế?" Vũ Phương Thủy thấy anh ta gỡ tay mình ra, trên mặt có chút không hài lòng.
Gần đây, dường như Trương Thiên Toàn rất it khi chạm vào Vũ Phương Thùy.
Trước đây khi hai người gặp nhau đều quan lấy nhau ở trên giường, nhưng những ngày gần đây, ngoài việc Trương Thiên Toàn tìm cô ta có chuyện, thì cũng không chạm vào cô ta.
Có phải vì Vũ Phương Thùy mang thai nên Trương Thiên Toàn không muốn chạm vào không? "Không có gì, chỉ là anh đã biết được một nhược điểm của nhà họ Trần thôi, mọi chuyện thật sự càng ngày càng thủ vị." Trương Thiên Toàn vuốt cằm mình rồi quay qua cười với Vũ Phương Thủy.
Vũ Phương Thùy nhìn Trương Thiên Toàn, đôi mắt xẹt qua một chút ánh sáng mở nhat.
"Bất kể Băng Trang là ai thì cũng đều là em gái của em.
Em muốn lấy Phan Huỳnh Bảo, nhưng em sẽ không bao giờ làm tổn thương Băng Trang." "Em dang nói với anh rằng em sẽ không làm tổn thương