"Cậu Quân Phi, tôi muốn hỏi anh một câu." Vũ Phương Thủy đưa tay đặt lên vị trí bụng của mình, đối với sự lạnh lùng tàn nhẫn của Trần Quân Phi, cô ta không có một chút bi thương khổ sở nào, ngược lại ngẩng cao đầu, bình tĩnh nhìn Trần Quân Phi nói.
Trần Quân Phi nghe thấy Vũ Phương Thùy nói, ảnh mắt tràn ngập sự thâm trầm: “Cô muốn nói cái gì?" "Cho dù là bỏ đứa bé đi thì chuyện đã xảy ra có thể không cần thừa nhận sao? Cho dù bây giờ tôi bò nó đi rồi, có lẽ nào những chuyện giữa tôi và cậu Huỳnh Bào sẽ biến mất như sự biến mất của đứa bé sao?"
Lời nói của Vũ Phương Thùy khiến sắc mặt của Trần Quân Phi khó coi đến cực điểm.
Cả người Trần Quân Phi căng thẳng vô cùng, vốn di đang âm trấm lạnh lùng bỗng nhiên biến thành nguy hiểm đến lạ thường.
"Tôi không muốn phá hoại tình cảm của hai người họ, tôi chỉ là..
không muốn con của tôi...! bị tốn thương"
Vũ Phương Thủy nói xong thì lập tức đứng dậy rời khỏi đây, Trần Quân Phi cũng không ngăn cản bước chân của cô ta.
Khuôn mặt của người đàn ông không có một biểu cảm gì khác thường, gắt gao nằm chặt bàn tay.
Ở trên lầu,
Hoàng Song Thư nắm lấy tay của Gạo Tẻ, về mặt vô cùng lo lắng và phức tạp.
“Chị hai, có phải là chị đang nghĩ đến chuyện anh ba và chị ba không?" Bé Gạo Tė từ nhỏ đã thông minh khác người, làm sao có thể không biết Hoàng Song Thư bây giờ đang nghĩ gì chứ.
Hoàng Song Thư phien muộn nhìn Gạo Tẻ nói: "Gạo T...!chi thực sự rất lo lắng cho Huỳnh Bảo và Châu Sa."
Lê Châu Sa với Phan Huỳnh Bảo vất và lắm mới được ở bên cạnh nhau, bây giờ lại gặp phải loại chuyện này, Đến ông trời còn không biết là có chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại tra tấn Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa như thế này chứ? "Chị hai, có phải chị cũng cảm thấy hôm nay em không nên nói mấy lời này không?" Bé Gạo Tẻ cô đon nhìn Hoàng Song Thư, giọng hdi khàn khàn nói.
Hoàng Song Thư định thần lại, ánh mắt phức tạp nhìn vẻ mặt đang vô cùng bất an của Gạo Tẻ.
"Chị không có..
nghĩ như thế." Hoàng Song Thư mấp máy cảnh môi, lắc đầu với Gạo Tẻ.
“Thật sao chị?" Gạo Tẻ nghiêm túc nhìn biểu cảm của Hoàng Song Thư, như thể muốn nhìn ra rốt cuộc là cô có nên tự trách bản thân mình không.
"Em không cổ ý phá hoại tình cảm của anh ba và chị ba, nhưng em cũng không muốn nhìn thấy chị Phương Thùy bị tổn thương, Trước đây em cũng từng khuyên chị ấy rồi, nói chị ấy không nên thích anh ba.
Vốn dĩ chị em cũng đã buông xuống được rồi, ai lại biết được lúc hai người cùng nhau đi Mỹ đã làm ra loại chuyện này.
Bây giờ chị em mang thai, anh ba là một người đàn ông, không phải cũng nên chịu trách nhiệm với chị em sao?"
Những lời nói vừa rồi của cô bé làm Hoàng Song Thư trắm mặc, cô thậm chí còn không biết phài trà lời Gạo Tẻ như thế nào.
“Gạo Tẻ, thế giới này rộng lắm, thực sự rất phức tạp, bây giờ em còn rất nhỏ, có một số chuyện em không thể hiểu hết được đâu, Lê Châu Sa là một cô gái có tính cách khá bưong binh, neu thực sự Vũ Phương Thủy đã mang thai con của Phan Huỳnh Bảo, chắc chắn cô ấy sẽ lựa chọn ly hôn"
Hoàng Song Thư phiến muộn nói với Gạo Tẻ.
Trái tim Gạo Tè co rúm lại thành một cục, cô bé thực sự không cố ý khiến Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo phải đau khổ.
Cô bé chỉ muốn nói ra sự thật, muốn anh ba phải chịu trách nhiệm, không phải sao?
Mẹ, mẹ nói cho Gạo Tè biết đi, có phải Gạo Tè đã làm sai rồi đúng không?
Sau khi Hoàng Song Thư rời khỏi phòng của Gạo Tè, Gạo Tẻ mở to đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn rất lâu.
...!"Lê Châu Sa, em đứng lại đó cho anh Phan Huỳnh Bảo từ nhà họ Trần tức tốc chạy ra, cuối cùng cũng có thể đuổi kịp Lê Châu Sa.
Cà người Lê Châu Sa đều run rẩy, cô ấy đưa lưng về phía Phan Huỳnh Bảo, bóng lưng của cô ấy trông vô cùng thể lương và đau khổ.
Buổi tối hôm đó...!chỉ là một chuyện ngoài ý muốn..." Phan Huỳnh Bảo bước tới bên cạnh Lê Châu Sa, trực tiếp nói với cô ấy.
Lê Châu Sa chậm rãi quay đầu lại, ảnh mắt đã sớm sưng đỏ trông vô cùng chật vật.
"Ngoài ý muốn? Phan Huỳnh Bảo, bây giờ anh đã thừa nhận anh và Vũ Phương Thùy đã lên giường với nhau có phải không?" Giọng nói của Lê Châu Sa kahs sắc bén, cô ấy ép hỏi Phan Huỳnh Bảo khiến đôi môi anh ấy không ngừng giật giật.
Anh ấy không nói một câu phủ nhận, chỉ dùng ánh mắt bị thương nhìn Lê Châu Sa.
"Phài." Không khí xung quanh từ từ trở nên vô cùng cứng nhắc.
Đúng lúc này, Phan Huỳnh Bảo nhìn Lê Châu Sa, trầm khàn thừa nhận.
Lời thừa nhận của Phan Huỳnh Bào như một thanh gươm sắc bén, đâm vào trái tim của Lê Châu Sa, rất rất đau.
Lê Châu Sa khẽ cười một tiếng, cô ấy đưa tay lên, mạnh mẽ lau khô mấy giọt nước mắt đang chảy xuống.
“Phan Huỳnh Bào...!anh là tên đốn mạt...!khốn nạn..." Lê Châu Sa chửi rủa, cô ấy dùng sức đẩy Phan Huỳnh Bảo ra.
"Lê Châu Sa, chuyện này chúng ta trở về roi nói tiếp có được không?" Phan Huỳnh Bảo biết lần này là do mình sai, chuyện kia còn rất nhiều điểm dáng nghi ngo mà Phan Huỳnh Bảo vẫn chưa tìm hiểu được rõ ràng, đương nhiên là anh ấy sẽ không nói cho Lê Châu Sa biết.
Anh ấy biết nếu nói ra cô ấy sẽ dáy mình ra xa như thể này.
"Cút...!cút đi...! anh cút ngay đi." Lê Châu Sa dùng sức giãy dụa co thoát ra khỏi vòng tay của Phan Huỳnh Bào, cô ấy hét toáng lên.
Nhìn thầy sự kích động của Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo bả đạo hôn lên đôi môi cô ấy một cách độc đoản mà lạnh lùng.
Lê Châu Sa mở to hai mắt, đôi mắt xinh đẹp kia mang theo bi thương và thống khổ kinh ngạc nhìn Phan Huỳnh Bào.
"Ngoan, chúng ta trở về trước, mọi chuyện về sau hång nói có được không?" Phan Huỳnh Bảo đưa tay lau hết những giọt nước mắt ở trên mặt Lê Châu Sa, âm thanh lưu luyến và ôn nhu nói.
Lê Châu Sa cắn môi, cô ấy giơ chân lên đá mạnh vào đùi Phan Huỳnh Bảo, rõ ràng là đang chống cự lại anh "Buông ra, Phan Huỳnh Bảo, tên khổn nạn nhà anh.
Tôi muốn ly hôn với anh, anh có nghe thấy không, anh và tôi ly hôn đi." Lê Châu Sa bị Phan Huỳnh Bảo hạn chế sự tự do, nhịn không được gắt giọng hét lên.
Nghe thấy tiếng hét lớn của Lê Châu Sa, khuôn mặt của Phan Huỳnh Bảo khó coi đến cực điểm, khuôn mặt đó giờ đây như đã phủ một táng băng