Ban đầu Lê Châu Sa cũng kháng cự kịch liệt nhưng về sau đã từ từ thuận theo Phan Huỳnh Bảo, thậm chí cô ấy còn đưa tay ra ôm eo anh ấy.
Hai người ở trước cửa quán rượu không coi ai ra gì mà bắt đầu hôn môi.
Phan Huỳnh Bảo cắn vào miệng Lê Châu Sa, luôn miệng gọi tên cô ấy khiến hốc mắt Lê Châu Sa ứng đò.
Cô ấy muốn buông thả một lần, cũng muốn ích kỷ một lần, chỉ cẩn… lần này thôi là được rồi.
“Châu Sa… anh muốn em có được không?” Sau khi Phan Huỳnh Bảo hôn xong, anh ấy khẽ dựa vào trán Lê Châu Sa rồi trầm khản gọi tên cô ấy.
Ánh mắt Lê Châu Sa dịu dàng nhìn Phan Huỳnh Bào rồi nhẹ nhàng gật đầu nói: “Được.”
Hai mắt Phan Huỳnh Bảo sảng lên, ánh mắt màu xanh lục kia rực lên dưới ánh đèn vô cùng tuyệt đẹp.
Một trận gió thổi qua bên xe hai người, thế nhưng sự chấn động trong xe không hề dừng lai.
Hai người bên trong giống như dã thủ, triển miên dây dưa không dứt.
“Phan Huỳnh Bào… nhẹ một chút.”
Lê Châu Sa thừa nhận mỗi lần va cham của Phan Huỳnh Bào, sức lực của anh ấy rất lớn, dường như muốn xuyên qua toàn bộ thân thể và linh hồn của Lê Châu Sa vậy.
Lê Châu Sa khó chịu bắt lấy cánh tay Phan Huỳnh Bảo, âm thanh khàn khàn gọi tên anh ấy.
“Châu Sa, gọi tên anh đi Châu Sa…” Phan Huỳnh Bảo như phát điên không ngừng gọi tên Lê Châu Sa liên tục khiến nước mắt cô ấy từ từ chày xuống.
Cô ấy chỉ cố gắng nắm lấy bả vai Phan Huỳnh Bảo rồi điện cuồng gào thét tên anh ấy.
Bọn họ chưa bao giờ điên cuồng giống hôm nay vậy, điên cuồng như hôm nay là ngày tận thế.
Loại đau đớn từ trong xương tùy đó xuyên qua cơ thể và linh hồn Lê Châu Sa, rất đau…
Nhưng mà cô ấy lại thích cảm giác đau đớn này.
đam mỹ hài
“Đau không?”
Phan Huỳnh Bào nhìn khuôn mặt Lê Châu Sa đã nhắn nhó đến cực điểm thì cúi đầu hôn lên môi cô ấy.
Đôi mắt Lê Châu Sa long lanh nước mắt, cô ấy hơi nâng mặt lên nhìn vào khuôn mặt tuần tú đẹp trai của Phan Huỳnh Bào rồi mơ màng nói: “Không… đau.”
“A.”
Lại một trận thở dốc tiếp theo vang lên bên trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe, giờ phút này, hai người họ lại vô cùng vui vẻ.
Từng cơn gió lướt qua bên ngoài cửa sổ, thổi lên nóc xe rồi hòa vào màn đêm yên tĩnh.
Sắc trời dần dần sáng lên, hai người chỉ ôm nhau thật chặt, da thịt kể sát bên nhau đến mức có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương.
Không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lê Châu Sa cầm điện thoại lên, sau khi nhìn lên màn hình thì ánh mắt hơi tối xuống, nhấn nút trả lời.
Châu Sa, bây giờ em đang ở đâu?” Âm thanh trầm thấp dễ nghe của Trương Thiên Toàn từ bên kia điện thoại truyền tới.
Khi nghe thấy giọng nói của anh ta, gương mặt tuấn tú của Phan Huỳnh Bào trở nên lạnh lẽo.
Anh ấy dùng sức bầu vào eo Lê Châu Sa giống như đang tố cáo bản thân mình ghen tuông.
Lê Châu Sa ngước mắt lên nhìn thì thấy vè mặt đáng sợ của Phan Huỳnh Bảo, sau đó khàn giọng nói: “Tôi… ở bên ngoài, sẽ tro lại nhanh thôi.”
“Cần tôi đến đón em không?” Trương Thiên Toàn quan tâm hỏi tiếp.
Lê Châu Sa nghe vậy thì hot hoảng lắc đầu nói: “Không… không cần, tôi sẽ trở về… nhanh thôi.”
Vừa nói xong thì Lê Châu Sa lập tức cúp điện thoại.
Sau khi Lê Châu Sa ngắt điện thoại, Phan Huỳnh Bảo đưa tay nâng cằm cô ấy lên, ảnh mắt nhìn Lê Châu Sa vô cùng chăm chú.
Lê Châu Sa bị Phan Huỳnh Bảo nhìn như thế thì đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ, cô ấy liềm môi nói: “Sao vậy?”
“Em… để ý Trương Thiên Toàn sao?” Ánh mắt Phan Huỳnh Bảo tối đi, dường như trong giọng nói còn mang theo chút lửa giận.
Đôi môi Lê Châu Sa cứng đờ lại, cô ấy rất tức giận nhưng cố kìm nén tâm trạng của bản thân rồi lạnh nhạt đẩy cơ thể đang đè trên người mình của Phan Huỳnh Bảo ra: “Nếu vậy thì sao? Sau khi chúng ta ly hôn thì em không thể ở cạnh người đàn ông khác à?”
Lới nói của Lê Châu Sa khiến ánh mắt Phan Huỳnh Bảo càng trở nên đáng sỌ, ngón tay anh ấy khẽ động dường như muốn nằm lấy tay Lê Châu Sa nhưng cuối cùng lại không làm gì cả.
“Ngày mai hoàn tất thủ tục ly hôn đi.” Lê Châu Sa chịu đựng hai chân còn đang đau đớn của minh, sau khi lạnh lùng nói với Phan Huỳnh Bảo thì mở cửa xe ra rồi tự ý rời khỏi đó.
Phan Huỳnh Bào không ngăn cản Lê Châu Sa, anh ấy chỉ mờ to mắt đau khổ nhìn theo bóng lưng Lê Châu Sa rời đi, sau khi khổ sở cười một tiếng thì mới ung dung mặc quần áo vào người.
Lê Châu Sa… nếu như đây là điều em muốn thì anh sẽ tác thành cho em, được không? “Đi đâu vậy?” Trương Thiên Toàn đợi Lê Châu Sa cả một buổi tối, anh ta không biết Lê Châu Sa đi đâu nên trong lòng cũng vô cùng rồi loạn.
Rõ ràng anh ta xem Lê Châu Sa như một con cờ nhưng trong lúc vô tình đã yêu Lê Châu Sa mất rồi, Trương Thiên Toàn chán ghét loại cảm giác không thể khống chế được như thế này.
“Chi là… đến quán bar uống rượu mãi đến khi trời sáng mà thôi.” Lê Châu Sa thấy sắc mặt khó coi của Trương Thiên Toàn thì đành phải mở miệng nói.
Có lẽ bây giờ Trứng Thiên Toàn mang lại cho Lê Châu Sa một cảm giác rất đáng sợ nên cô ấy mới không nhìn được nói dối.
Từ trước đến nay, cô ấy biết Trương Thiên Toàn là một người luôn luôn mìm cười rất dịu dàng lễ độ nhưng bây giờ khuôn mặt anh ta đã tái xanh rất kinh khủng dọa người.
Trương Thiên Toàn đứng dậy khỏi ghế salon rồi đi đến bên cạnh Lê Châu Sa, ánh mắt sắc bén của người đàn ông hiện lên chút lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô ấy.
“Vậy sao, uống rượu à?” Cặp mắt đào hoa của Trương Thiên Toàn quét khắp người Lê Châu Sa, sau đó anh ta đưa tay ra bắt lấy cánh tay Lê Châu Sa rồi dùng sức kéo một cái, chiếc váy trên người cô ấy cũng bị tháo ra, từng dấu vết mập mờ trên cổ xuất hiện trước mắt người đàn ông.
“Trương Thiên Toàn, anh làm gì vậy?” Động tác bất ngờ của Trương Thiên Toàn khiến Lê Châu Sa vô cùng tức giận, cô ấy sầm mặt lại giận dữ thét lên với anh ta.
“Uống rượu? Uống rượu với ai, có phải với Phan Huỳnh Bảo không? Không phải em muốn ly hôn với Phan Huỳnh Bảo à, tại sao còn muốn lên giường với anh ta chứ?” Trương Thiên Toàn giống như không nghe thấy giọng nói tức giận của Lê Châu Sa, hai tay anh ta bóp lấy bả vai Lê Châu Sa thật chặt, ánh mắt đỏ thằm kinh khùng giận dữ hét lên với cô ấy.
Nghe thấy lời nói của Trương Thiên Toàn, sắc mặt Lê Châu Sa lạnh băng.
Cô ấy dùng sức hất cánh tay đang bóp chặt lấy mình của Trương Thiên Toàn ra, hít sâu một hơi rồi kim chế lửa giận nói: “Đây là