Tuy những lời của Vũ Vĩnh Kỳ không phải là những lời ngọt ngào gì nhưng lại khiến trái tim bé nhỏ của Trần Thanh Thảo khẽ run lên.
Cô bé nhéo nhéo lòng bàn tay, hít sâu một hơi rồi lại liếm liếm bờ môi có đường cong vô cùng xinh đẹp của mình.
“Nếu em đối xử với chị không tốt, chị sẽ không cần em.
“Cả đời này em chỉ yêu mình chị, chỉ có một mình chị.” Vũ Vĩnh Kỳ như thể muốn bày tỏ sự quyết tâm của mình, kiên định nói với Trần Thanh Thảo.
“Được, vậy từ giờ em sẽ là người đàn ông của Trần Thanh Thảo chị đây.
Mà không đúng, từ nhỏ em đã là của chị rồi.
Em đừng quên lúc em mới sinh ra, chính chị đã cướp nụ hôn đầu của em đấy, nếu sau này em còn dám chạm vào người phụ nữ khác, chị nhất định sẽ thiến em.”
Trần Thanh Thảo nâng cằm lên, vẻ mặt đắc ý nói với Vũ Vĩnh Kỳ ở bên kia điện thoại.
Vũ Vĩnh Kỳ ở bên kia điện thoại thì lại bất lực gật đầu: “Được, em hứa sẽ không chạm vào người phụ nữ khác, em chỉ thích một mình chị thôi.”
Lời nói của Vũ Vĩnh Kỳ khiến trái tim của Trần Thanh Thảo càng run lên dữ dội, cô bé mở to đôi mắt xinh đẹp, hơi chớp chớp nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tinh tinh” Phan Huỳnh Bảo cùng Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư đang trò chuyện ở trong phòng khách.
Lúc Hoàng Song Thư đang vào bếp gọt hoa quả thì điện thoại di động của Phan Huỳnh Bảo đột nhiên vang lên âm báo có tin nhắn.
Phan Huỳnh Bảo cầm lên xem qua thì ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?” Trần Quân Phi ngồi bên cạnh thấy sắc mặt của Phan Huỳnh Bảo bỗng nhiên vặn vẹo vô cùng xấu xí thì lo lắng hỏi.
“Anh hai, em có việc cần đến khách sạn Hòa Bình một chuyến, em đi trước đây.” Phan Huỳnh Bảo cuộn chặt bàn tay, gương mặt trông vô cùng đáng sợ.
Nhìn thấy bóng lưng lạnh lẽo của Phan Huỳnh Bảo, Trần Quân Phi cũng cảm thấy mờ mịt.
Khi Hoàng Song Thư bưng hoa quả ra phòng khách thì không còn thấy Phan Huỳnh Bảo đâu nên cô mới lên tiếng hỏi Trần Quân Phi: “Phi, Huỳnh Bảo đâu?”
Không phải vừa rồi vẫn còn ở đây sao? Tại sao đột nhiên lại biến mất rôi?
“Cậu ấy có việc phải đi trước rồi.” Trần Quân Phi kéo Hoàng Song Thư vào trong ngực rồi nói.
Kể từ khi Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo ly hôn, Hoàng Song Thư vẫn luôn cảm thấy rất phiền muộn.
Bây giờ nghe Trần Quân Phi nói như thế này, cô bất an đứng lên: “Có phải Lê Châu Sa đã xảy ra chuyện gì hay không? Cậu ấy có nói đã đi đâu không?”
“Vừa rồi nói phải đến khách sạn Hòa Bình một chuyến.” Trần Quân Phi vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Hoàng Song Thư, ánh mắt u ám nhìn cô nói.
“Vậy thì chúng ta cũng đến đó xem sao.” Hoàng Song Thư nghĩ một lúc thì nói với Trần Quân Phi.
Chân mày Trần Quân Phi khẽ chạy lại nhưng cũng không có cự tuyệt, anh cùng Hoàng Song Thư lái xe đến Khách sạn Hòa Bình.
“Bang.” Đầu óc Lê Châu Sa còn đang choáng váng thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động cực kỳ lớn từ ngoài cửa vọng tới.
Lê Châu Sa mở to hai mắt nhìn Phan Huỳnh Bảo mang theo một luồng khí lạnh đang đứng ở cửa, một câu cũng không nói được.
Phan Huỳnh Bảo? Vì sao lại ở chỗ này?
“Trương Thiên Toàn” Phan Huỳnh Bảo tìm thấy được vị trí của Lê Châu Sa.
Đúng là anh ấy không hề nghĩ tới, Lê Châu Sa cùng Trương Thiên Toàn lại đang nằm trên một chiếc giường, cả hai người đều không mặc gì cả, quần áo vương vãi lộn xộn dưới đất, bất kỳ ai nhìn vào hình ảnh này chắc chắn đều liên tưởng đến nhiều chuyện.
Đôi mắt của Phan Huỳnh Bảo đỏ ngầu, sung huyết đến vô cùng đáng SỢ.
Con người của anh ấy u ám quỷ dị giống như thể muốn ăn thịt người, anh ấy sải bước về phía Lê Châu Sa, sau đó túm lấy Trương Thiên Toàn như đang muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.
Âm thanh dọa người của Phan Huỳnh Bảo khiến đầu óc đang mơ màng của Lê Châu Sa dần dần sáng tỏ.
Cô ấy sững sờ nhìn Phan Huỳnh Bảo, hoàn toàn không biết vừa rồi anh ấy đang nói gì.
“Huỳnh Bảo…
“Lê Châu Sa, em thích Trương Thiên Toàn như thế sao? Trả lời anh, em thích Trương Thiên Toàn lắm sao?” Phan Huỳnh Bảo dùng sức lắc mạnh cơ thể của Lê Châu Sa, giận giữ hét lên với cô ấy.
Đối mặt với những lời chất vấn phẫn nộ của Phan Huỳnh Bảo, sắc mặt Lê Châu Sa trắng bệch hơn rất nhiều.
Cô ấy hốt hoảng lắc đầu, Trương Thiên Toàn nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo khó coi đến cực điểm của Phan Huỳnh Bảo thì nhếch môi nói: “Cậu chủ Bảo đã ly hơn với Lê Châu Sa rồi, bây giờ Châu Sa muốn ở bên ai là sự tự do của cô ấy, anh không có tư cách can thiệp.”
“Anh nói cái gì? Con mẹ nó anh nhắc lại lần nữa cho tôi.” Lời nói của Trương Thiên Toàn đã kích thích đến trái tim Phan Huỳnh Bảo.
Đôi mắt vốn dĩ đang vô cùng u ám của Phan Huỳnh Bảo giờ đây đã trở nên sâu thẳm và quỷ dị.
Anh ấy dùng sức tóm chặt Trương Thiên Toàn, không chế được sự tức giận, cuộn chặt nắm tay dùng hết sức lực trong cơ thể đấm mạnh vào mặt Trương Thiên Toàn.
“Nhanh lên, chính là ở đây.”
“Cậu chủ Bảo, tôi nghe nói cô Châu Sa cùng anh Thiên Toàn đang ở đây hẹn hò, cho hỏi có phải tình cảm của hai người bởi vì có người thứ ba mà tan vỡ không?”
“Cô Châu Sa, cho hỏi có phải cô cùng anh Thiên Toàn đây đã sớm ở bên nhau rồi không?”
Một nhóm phóng viên đột nhiên lao tới, những ánh sáng lấp lánh từ những chiếc máy quay phim chụp ảnh đó tát thẳng vào mặt Lê Châu Sa, Trương Thiên Toàn và Phan Huỳnh Bảo cùng một lúc.
Lê Châu Sa vẫn còn chưa mặc quần áo vào, sắc mặt đang mơ màng của cô ấy tái mét vì sự tấn công bất ngờ của đảm phóng viên.
“Cút, cút ra hết cho tôi.”
Phan Huỳnh Bảo nhìn thấy bờ vai đang lõa lồ bên ngoài của Lê Châu Sa, ở đó có các vết xanh xanh tím tím ái muội kích thích đến đại não, đến trái tim của Phan Huỳnh Bảo thì anh ấy như phát điên lên, hét vào mặt một đảm phóng viên.
Một đám phóng viên này mặc dù bị Phan Huỳnh Bảo dọa sợ nhưng vẫn không từ bỏ ý định tiến đến gần Lê Châu Sa.
Phan Huỳnh Bảo thấy bọn họ vẫn không ngừng tiến tới đây, khuôn mặt người đàn ông bỗng nhiên âm u biến hóa đến kỳ lạ mang theo hơi thở tối tăm lạnh lẽo.
Anh ấy móc một khẩu súng lục từ trong túi ra, hướng lên trời nả một phát súng.
Sau khi tiếng súng vang lên, một đảm phóng viên vốn dĩ đang muốn moi móc tin tức bỗng nhiên sợ đến xanh xao mặt mày, chỉ có thể ngây người nhìn Phan Huỳnh Bảo.
“Ai dám tiến gần đây thêm nửa bước, tôi giết chết kẻ đó.”
Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng nheo đôi mắt màu xanh lại, tàn nhẫn nói với