Bây giờ Vũ Phương Thủy không còn là Vũ Phương Thủy của ngày xưa nữa.
Có thể nói Vũ Phương Thủy bây giờ quả thực còn đáng sợ hơn ngày xưa rất nhiều.
Lê Châu Sa lo lắng hành động của Bánh Quy sẽ chọc giận cô ta.
Vẻ mặt Vũ Phương Thủy ảm đạm nhìn Bánh Quy biểu cảm độc ác đáng sợ nói: “Thằng quỷ nhỏ này, nếu còn dám cử động mày có tin tạo giết chết máy không?"
Bánh Quy bị dáng vẻ hung hăng của Vũ Phương Thùy dọa cho một trận nhưng không hề khóc.
"Vũ Phương Thủy, chị muốn làm gì?" Trần Thanh Thảo và Vũ Vĩnh Kỳ cũng vừa khéo tới thăm Hoàng Song Thư, không ngờ rằng sẽ gặp Vũ Phương Thủy ở dây.
Trần Thanh Thảo càng không ngờ được Vũ Phương Thủy bây giờ lại trở thành dáng vẻ này, có thể nói ra những lời nói hung ác tàn nhẫn như vậy trước mặt một đứa trẻ.
Cơ thể Vũ Phương Thủy run rẩy, từ trước tới nay cô ta vẫn đối xử với Trần Thanh Thảo rất dịu dàng.
“Bằng Trang, đây là ân oán giữa hai người bạn chỉ không liên quan gì đến em" Vũ Phương Thủy chăm chậm quay đầu lại nhìn Vũ Băng Trang, nhàn nhạt nói.
“Em không biết chị và chị ba có ân oán gì nhưng mà chi sai rồi." Trần Thanh Thảo lạnh nhạt bước lên trên, chắn trước mặt Lê Châu Sa và Bánh Quy.
Trần Thanh Thảo như thế này giống như đang lo lắng Vũ Phương Thủy sẽ động tay động chân với Lê Châu Sa vậy.
“Chị sai ở đâu? Em luôn nói chị sai rồi, rốt cuộc chị đã sai ở đâu?" Vũ Phương Thủy rất tức giận, bởi vì Trần Thanh Thảo là người duy nhất mà cô ta đối đãi như em ruột của mình.
Nhưng cô bé lại không ủng hộ cô ta mà đi bảo vệ Lê Châu Sa, bảo vệ kẻ thù mà cô ta ghét nhất.
“Chi cảm thấy bản thân mình không hề sai sao? Chị xem dáng vẻ của chị bây giờ đi.
Vũ Phương Thủy mà em biết trước kia không phải như thế này.
Chị ấy giản dị, lương thiện, e lệ nhưng Vũ Phương Thủy bây giờ diêm dúa lẳng lơ như ma như quỷ.
Chị ta không phải Vũ Phương Thủy mà em quen biết ".
Đủ rồi" Lời nói của Trần Thanh Thảo đã kích động và Phương Thủy, cô ta gắt gỏng cắt ngang lời Trần Thanh Thảo.
“Vũ Băng Trang, không em sớm không còn là Vũ Băng Trang nữa.
Chị nên gọi em là Trấn Thanh Thảo mới phải.
Lần trước chị đã bỏ qua cho em rồi, đó là nể tình chị em giữa hai chúng ta nhưng hôm nay chúng ta cũng nên nói cho rõ ràng.
Em và Vũ Phương Thủy không còn bất cứ quan hệ gì nữa.
Ánh mắt Vũ Phương Thủy lạnh giá nhìn Trần Thanh Thào, giọng nói lạnh lùng vang lên.
Trái tim Trần Thanh Thảo như bị thứ gì đó đâm một nhát nhỏi đau.
Nhưng cô bé cũng rất nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô bé nhìn Vũ Phương Thùy lạnh nhạt nói: "Được, từ nay...!chúng ta không còn bất cứ quan hệ nào nữa."
Ngón tay Vũ Phương Thủy run lẩy bẩy, cô ta lạnh lùng nhìn Lê Châu Sa đang được Trấn Thanh Thảo bảo vệ, lãnh đạm cất giọng: “Lê Châu Sa, đừng có nghĩ tôi sẽ bỏ qua như thế này, tôi tuyệt đối...!sẽ không bỏ qua như vậy đâu." “Tôi chờ cô!" Lê Châu Sa nhìn gương mặt méo mỏ khác thường của Vũ Phương Thùy, cười lạnh nói.
Ảnh mắt Vũ Phương Thủy giống như một con rắn độc nằm trong bóng tối, hung hăng nhìn chằm chằm Lê Châu Sa.
Cuối cùng có ta cũng lên xe rời khỏi đây,
Lê Châu Sa nở nụ cười chế giễu nhìn Vũ Phương Thủy rồi đi rồi nói với Trần Thanh Thảo: "Gạo Tế, sâu này em cách xa Vũ Phương Thủy một chút, biết không?" "Em biết rồi, chị ba.
Ban nãy chị ấy có làm chị bị thương không?"
Nhìn thấy Vũ Phương Thủy trở nên như vậy, trong lòng Trần Thanh Thảo ít nhiều cũng rất đau buồn.
"Chị không sao, em đến thăm anh hai và chị hai “Vâng, chị phải đưa Bánh Quy đi học à?" “Đúng rồi." Lê Châu Sa gật đầu, nhìn Trần Thanh Thảo nói: “Em lên thăm anh hai và chị hại trước đi, chị đưa Bánh Quy đi học.
“Vâng."
Sau khi tạm biệt Trần Thanh Thảo, Lê Châu Sa nắm tay Bánh Quy rời đi.
Khi họ đi về phía con đường đối diện bệnh viện thì đột nhiên xuất hiện một người đàn ông quẻ đi tập tễnh ở trong đám đông.
Dường như chỉ cần nhìn một cái Lê Châu Sa đã có thể khẳng định người đàn ông đó chính là Phan Huỳnh Bảo “Phan Huỳnh Bảo à?" Lê Châu Sa buông tay Bánh Quy ra, ôm lấy bụng chạy như điện về phía người kia.
Chim ba ơi." Bánh Quy nhìn Lê Châu Sa đột nhiên chạy về phía trước, cậu bé khiếp sợ cứ gọi tên Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa không để ý đến Bánh Quy, không ngừng chạy về phía trước.
Nhưng cũng rất nhanh Lê Châu Sa đã không còn sức lực, chỉ có thể ôm bụng hit thở, mà cũng không còn ai ở trước mặt cô ấy nữa.
Ngoại trừ mấy người đi lại ngược xuôi trên đường thì không còn bất cứ ai khác.
Sắc mặt Lê Châu Sa tái nhợt, cô ấy líu ríu gọi: "Phan Huỳnh Bảo...!anh đầu rồi?"
Người đó là ảo giác của cô ấy sao? Không thể nào...!chắc chắn đây không phải là ảo giác.
Là Phan Huỳnh Bảo, nhưng...!tại sao...!anh ấy không chịu gặp cô ấy chứ? "Thim ba.
Bánh Quy chạy đến trước mặt Lê Châu Sa, chìa bàn tay mập mạp ra lay lay cánh tay Lê Châu Sa gọi cô ấy.
Lê Châu Sa hoàn hồn lại, nhìn Bánh Quy xinh đẹp áy náy nói: “Xin lỗi Bánh Quy, ban nãy thím bỏ lại cháu phía sau “Sắc mặt thim ba rất khó coi, có phải ốm rồi không? Thim đang có em bé, Bánh Quy có thể tự đi học một mình được mà." Bánh Quy nghiêm túc nhìn Lê Châu Sa nói, dáng vẻ khôn ngoan lanh lợi khiến trong lòng Lê Châu Sa dấy lên niềm chua xót.
Cô ấy đưa tây ra xoa đầu Bánh Quy, nhẹ nhàng nói: "Đứa bé ngốc."
Khi Lê Châu Sa dắt Bánh Quy rời đi, ở góc cách Lễ Châu Sa không xa, một bóng đen đứng nhìn bóng lưng Lê Châu Sa dần biến mất với vẻ cô đơn.
Bàn tay của người đàn ông nắm chặt thành nắm đảm, chầm chậm ngồi xuống đất.
Vẻ mặt anh ấy trông hốc hác và lôi thôi, mái tóc đen luộm thuộm che đi đường nét khuôn mặt đẹp để và lạnh lùng của người đàn ông, chỉ để lộ một đôi mắt màu xanh lục hiếm có.
Và bên tay trái của người đàn ông ấy trống rỗng, không có gì cả.
Người đàn ông loạng choạng đứng dậy rồi biến mất trong đảm đông.
Nhìn bóng lưng anh ấy vô cùng cô đơn và đau khổ.
Tình hình của Trần Quân Phi những ngày qua vẫn rất tốt nhưng dần dần mỗi khi cần thanh toán tiền chữa trị thì mấy người Hoàng Song Thư không còn cách nào để chi trả được nữa.
Tiền thuốc cao hơn gấp đôi bình thường khiến cho Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa vốn đã nợ chồng chất bây giờ cũng không thể trả