Thấy Phan Huỳnh Bảo rất thích trẻ con, cô ta bèn nghiêng người sang một bên nhìn Phan Huỳnh Bảo nhẹ nhàng trêu đùa đứa trẻ đang nằm trong tay mình với ánh mắt đẩy thích thú.
“Huỳnh Bảo, anh thích trẻ con lắm hà? Em sẽ sinh con cho anh nha, được không?" Lê Hoàng An đang uống cà phê ở bên cạnh nghe thấy câu nói không một chút kiêng kỵ hay ý tử của Đinh Ngọc Diệu thì ngụm cả phê trong miệng anh ta lập tức phun ra ngoài.
Phan Huỳnh Bảo nhìn Lê Hoàng An đang muốn cười nhưng lại kìm chế không dám cười, đôi mắt xanh biếc của anh ấy nheo lại đầy nguy hiểm và lạnh lùng.
Lê Hoàng An ho khan một tiếng, giả vờ bình tĩnh nói: "Xin lỗi, nụ cười của tôi có chút không đúng lúc rồi
Thật ra anh ta muốn nói đây không phải là anh ta có ý, anh ta cười là vì cái cô Đinh Ngọc Diệu này đúng là một bảo vật sống.
Cô ta có biết rằng mình đanglàm trò cười lố bịch gì không vậy?
"Đinh Ngọc Diệu, trước đây anh đã từng nói với em rồi.
Anh luôn lấy tư cách của một người anh trai chăm sóc và coi em như em gái ruột của mình.
Anh đã hứa với ông nội là sẽ chăm sóc tốt cho em, vì thế anh sẽ không thất hứa.
Nếu như em thích một người đàn ông nào thì em có thể nói với anh, anh sẽ cho em một khoản hồi môn hậu hĩnh khi em bước chân về nhà chồng" Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng nhìn Đinh Ngọc Diệu, trầm giọng nói.
Nghe Phan Huỳnh Bảo nói vậy, sắc mặt của Đinh Ngọc Diệu hơi thay đổi, cô ta uất ức tỏ vẻ đáng thương nắm lấy quần áo trên người rồi lắc đầu liên tục nhìn Phan Huỳnh Bảo nói: "Em không muốn gì cả, anh cũng biết rõ mà, em chỉ muốn có anh mà thôi, Huỳnh Bảo, cầu xin anh đừng đối xử tàn nhẫn với em như vậy được không?"
Ảnh mắt của Phan Huỳnh Bảo hiện lên vẻ đầy lạnh nhạt và xa cách.
"Người phụ nữ mà anh yêu chỉ có mình Lê Châu Sa mà thôi.
Đinh Ngọc Diệu, đừng để anh phải chăn ghét em""
"Em sẽ không để ý điều này, em chỉ muốn anh ở bên cạnh em thôi, cho dù em không có danh phận gìđi chăng nữa cũng được." Đinh Ngọc Diêu dè dặt nhìn Phan Huỳnh Bảo, khản giọng nói.
khuôn mặt của Phan Huỳnh Bảo lạnh như băng, nét mặt vẫn lạnh nhạt xa cách như cũ, anh ấy lạnh lùng nói: "Xin lỗi, anh sẽ không làm điều gì có lỗi với Lê châu Sa cà."
Nói xong, Phan Huỳnh Bảo bể thắng bé đang bị bộ bị bộ ở trong lòng mình lên, sau đó anh ấy đứng dậy rồi đi thẳng lên lầu.
Nhìn Phan Huỳnh Bảo đang chậm rãi bước lên lầu, nước mắt của Đinh Ngọc Diệu từ từ chảy xuống ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp.
"Đinh Ngọc Diệu, Phan Huỳnh Bảo không yêu cô
đầu.
Thay vì cô đem tình yêu của mình trao cho một
người đàn ông không hề yêu mình, chỉ bằng cô đi kiểm
một người đàn ông yêu cô, biết trân trọng cô có phải
hơn không?"
Lê Hoàng An nhìn thấy dòng lệ lăn dài trên gương mặt của Đinh Ngọc Diệu, anh ta thở dài một hơi rồi lắc đầu nói với cô ta.
"Tôi không cần, tôi chỉ thích mình Huỳnh Bảo thôi.
Huỳnh Bảo đi đến đâu thì tôi sẽ đi theo đen dày, anh ấy đã từng nói với tôi rằng sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi Đinh Ngọc Diệu nắm chặt tay lại, trên khuôn mặt mongmanh yếu đuối ấy tràn đầy sự kiên định và cương quyết nhìn vào Lê Hoàng An.
Đinh Ngọc Diệu nhìn thì có vẻ yếu đuối nhưng thật ra cô ta lại ngoan cố hơn bất cứ ai.
Mặc dù Lê Hoàng An chỉ mới tiếp xúc với Đinh Ngọc Diệu chưa được bao lâu, thế nhưng anh ta có thể nhìn ra được tính cách của Đinh Ngọc Diệu.
"Thôi thì tùy cô vậy, tôi cũng chỉ khuyên được đến thế thôi." Lê Hoàng An hờ hững nhún vai một cái sau đó cũng đứng dậy rồi đi lên lầu.
Lê Hoàng An đi lên lầu rồi vào phòng của Phan Huỳnh Bảo, khi anh ta lên tới nơi thì thấy Phan Huỳnh Bảo đang ngần người ra nhìn chằm chằm vào thằng bé đang bỏ qua bò lại trên giường.
"Sao lại để thằng bé bỏ qua bò lại như thế này, cần thận ngã xuống bây giờ" Lê Hoàng An bể thắng bé đang bỏ trên giường lên rồi nói với Phan Huỳnh Bảo
"Lát nữa đưa thẳng bé về lại chỗ của Lê Châu Sa đi." Phan Huỳnh Bảo liếc nhìn Lê Hoàng An bằng ánh mắt lạnh nhạt, sau đó lại âu yếm nhìn thằng bé đang bị bỏ bị bộ không biết là đang nói cái gì ở trên giường.
Tây của Lê Hoàng An đang nghịch nghịch bàn tay của tháng bé, khi nghe xong câu nói này bèn hơi khưng lạiAnh ta nhìn Phan Huỳnh Bảo, nét mặt nhợt nhạt có chút lo lắng nói: "Anh thật lòng muốn đưa thắng bé về cho Lê Châu Sa sao?"
Thằng bé này cũng chính là con của Phan Huỳnh Bảo, thật ra trong lòng Phan Huỳnh Bảo cũng rất muốn ở bên cạnh con của mình.
"Bây giờ Châu Sa chắc hẳn đang rất lo lắng cho tháng bé.
Thằng bé ở bên cạnh Châu Sa, tôi cũng rất yên tâm.
Chỉ cần mỗi ngày tôi được trốn trong bóng tối quan sát Châu Sa và thằng bé cũng được rồi." Khi Phan Huỳnh Bảo nhắc đến Lê Châu Sa, hàng lông mày rậm trên gương mặt của anh ấy hiện lên sự dịu dàng ấm áp.
Lê Hoàng An thở dài một hơi rồi nói: “Huỳnh Bảo, bây giờ Trương Thiên Toàn đã không thể trở tay bảo thủ được nữa, Vũ Phương Thủy cũng đã xử lý xong, anh và Lê Châu Sa có thể ở bên nhau mãi mãi rồi.
Tại sao đến tận bây giờ anh vẫn còn muốn trốn tránh Lê Châu Sa chứ?"
"Cậu không hiểu được đâu." Phan Huỳnh Bảo lạnh nhạt quét mắt sang liếc nhìn Lê Hoàng An, lãnh đạm nói.
“Tôi thật sự không hiểu nổi, rõ ràng là anh rất muốn gặp Lê Châu Sa, vậy tại sao lại phải trốn trongbóng tối để quan sát Lê Châu Sa? Anh có biết rằng chuyện này rất mâu thuẫn không?” Lê Hoàng An nhìn Phan Huỳnh Bảo với vẻ mặt khó hiểu, anh ta cũng không biết phải nói như thế nào.
Phan Huỳnh Bảo hờ hững liếc nhìn Lê Hoàng An gương mặt vô cùng bình tĩnh: "Đưa thẳng bé về lại chỗ của Lê Châu Sa đi.
Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, anh chắc cũng rõ rồi đấy.
Á còn nữa, nhớ chăm sóc tốt cho anh hai của tôi."
"Anh..." Sắc mặt của Lê Hoàng An tối sầm lại nhìn Phan Huỳnh Bảo đang dùng thái độ đối với người giúp việc để đối xử với anh ta, điều này khiến anh ta tức muốn ói máu.
Chắc là kiếp trước anh ta thực sự đã mắc nợ hai anh em nhà Phan Huỳnh Bảo.
Khi Lê Hoàng An mang thắng bé trở về một cách an toàn, nước mắt của Lê Châu Sa chợt trào ra.
Dường như thằng bé nhìn thấy Lê Châu Sa nên rất vui mừng, cứ quơ quơ cánh tay ngắn ngủn của mình rồi nhào người về phía Lê Châu Sa, ý muốn đòi Lê Châu Sa bế.
Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của thằng bé, Lê Châu Sa hơi buồn cười, cô ấy bước tới trước, ôm chặt thẳng bả vào lòng rồi hôn nhẹ lên khuôn mặt non nớt củacon trai.
Thắng bé không bị thương tích gì cả, lại còn được Lê Hoàng An cứu cho nên Lê Châu Sa cực kỳ yên tâm.
"Lê Hoàng An, cảm ơn anh" Lê Châu Sa lấy ngón tay chọc nhẹ vào đôi má mềm mại của thằng bé, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lê Hoàng An.
Lê Hoàng An vênh mặt lên dương dương tự đắc nhìn Lê Châu Sa, cười nói: "Không cần đâu, chỉ là chuyện còn con thôi."
"Cục cưng nhỏ, mẹ đưa con về phòng nha." Lê Châu Sa nhìn thắng bé đang cầm ngón tay của mình đưa vào miệng, hành động này của thằng bé làm cô ấy không khỏi bật cười thành tiếng.
Cục cưng nhỏ chớp chớp mắt nhìn Lê Châu Sa thắng bé nhìn ngắm Lê Châu Sa một lúc lâu tỏ vẻ như đang cảm thấy khó hiểu với câu nói vừa rồi của Lê Châu Sa.
Nhìn vẻ mặt này của thằng bé, ngoài nụ cười bất lực ra thì Lê Châu Sa cũng không tìm được từ nào khác để diễn tả.
Lê Châu Sa nói chuyện với Lê Hoàng An một hồi, sau đó đưa tháng bé đi lên lầu.
Nhìn bóng lưng của Lê Châu Su, Lê Hoàng An mấp máy mỗi như thể anh ta đang muốn nói điều gìđó, thể nhưng cuối cùng Lê Hoàng An lại chẳng nói gì
cà.
Anh ta thở dài một hơi, cảm thấy những chuyện này tốt hơn hết vẫn nên để cho Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo tự mình giải quyết.
Là người ngoài cuộc, anh ta thực sự không biết phải mở lời với Lê Châu Sa như thế nào.
Lần này Lê Hoàng An còn đưa hai bác sĩ thần kinh nổi tiếng của nước ngoài đến chỉ để theo dõi bệnh tình của Trần Quân Phi.
Tình trạng của Trần Quân Phi rất ổn định, bác sĩ cũng cho biết theo tốc độ hồi phục của Trần Quân Phi thì khả năng cao là anh ấy sẽ tỉnh lại.
Biết được tin này, Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa đều rất vui mừng.
Bây giờ họ đang chờ ngày Trần Quân Phi tỉnh dậy.
"Lê Hoàng An, cảm ơn vì những gì anh đã làm cho chúng tôi." Hoàng Song Thư đặt một tách cà phê trước mặt Lê Hoàng An, nhìn vào gương mặt của Lê Hoàng Ân và chân thành nói lời cảm ơn.
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không có gì đâu.
Hơn nữa cổ cũng biết mối quan hệ giữa nhà tối và nhà họ Trần rồi, nếu như tôi không giúp thì còn al có thể giúp được dây? Tôi và Trấn Quân Phi là anh em tốt của nhau.
Nếunhư cô nói lời cảm ơn, vậy thì hình như dòng xem tôi như người ngoài rồi."
Lê Hoàng An nhướn nhẹ lông mày, dáng vẻ uể oải không hài lòng nói với Hoàng Song Thư
Sao Hoàng Song Thư lại không hiểu ý câu nói của
Lê Hoàng An được cơ chứ.
Cô khẽ cụp mi xuống, trầm giọng nói với Lê Hoàng An: "Tôi biết chứ, nhưng dù sao thì tôi cũng vẫn phải cảm ơn anh một tiếng."
Lê Hoàng An sở sở cắm sau đó cười nói: "Sau này vẫn còn có nhiều chuyện phải cảm ơn lắm."
Hoàng Song Thư nghe Lê Hoàng An nói vậy thì có chút nghi hoặc, cô ấy nhìn chằm chằm vào Lê Hoàng An.
Lê Hoàng An sờ mũi, mìm cười nói với Hoàng Song Thư: "Được rồi, tôi còn có chuyện cần phải giải quyết,
cô ở đây với Lê Châu Sa nha.
"Ừ" Hoàng Song Thư gật đầu và nhìn Lê Hoàng An đến khi anh ta đi khỏi mới quay đầu đi lên lầu vào phòng Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa đang tắm cho Cục cưng nhỏ, Hoàng Song Thư cũng bước tới giúp đỡ.
Thằng bé đang lấy tay đập nước bình bích.
Hình như cục cưng nhỏ rất thích nghịch nước, sau khi nhìn thấy Hoàng Song Thư bước vào, tháng bé lại càng khoái chỉ rồi bật cười khúckhích.
Nhìn thấy dáng và