Lê Châu Sa tỏ ra vô cùng lo lắng chạy vội đi gọi bác sĩ, nhìn thấy dáng vẻ đó của cô ấy, Phan Huỳnh Bảo lập tức kéo lấy tay cô ấy rồi nói: “Ngốc quá, anh không sao, toàn là vết thương ngoài da thôi, không cần phải gọi bác sĩ đâu."
Bây giờ anh ấy chỉ muốn được ở riêng cùng với Lê Châu Sa mà không muốn gặp ai cả.
"Nhưng mà.
Lê Châu Sa thấy Phan Huỳnh Bảo như vậy thì lập tức nhìn vào vết thương đỏ hỏn của anh ấy.
Phan Huỳnh Bảo cố gắng giải thích rằng do ban nãy cử động quá mạnh nên mới kéo căng vết thương và khiến anh ấy đau đớn đến vậy.
Thấy Lê Châu Sa vẫn còn hơi do dự, Phan Huỳnh Bảo cười thầm rồi đưa tay lên gõ nhẹ vào mũi của Lê Châu Sa và nói: “Anh muốn được ở cạnh em mà.”
Lê Châu Sa chớp chớp đôi mắt rồi đưa tay lau sạch đi hai hàng nước mắt ấy.
"Có đau không?” Hai người ôm ấp nhau rất tình cảm, Lê Châu Sa nhẹ nhàng gỡ vết thương của Phan Huỳnh Bảo ra, nhìn vào cánh tay trái của anh ấy, khoảnh khắc cô ấy thấy được khoảng không bên phía cánh tay trái của người đàn ông ấy, trái tim Lê Châu Sa tưởng như bị ai đó xé ra thành trăm mảnh.
Phan Huỳnh Bảo vốn là một người đàn ông lành lặn, thế nhưng bây giờ cánh tay trái của anh đã không còn nữa, Lê Châu Sa dường như đã đoán ra được lý do vì sao Phan Huỳnh Bảo lại muốn trốn tránh mình, bởi vì Phan Huỳnh Bảo bây giờ đã không còn là một Phan Huỳnh Bảo hoàn hảo như trước kia nữa rồi.
"Không đau.” Phan Huỳnh Bảo lắc đầu, anh ấy không biết rõ được là do chỗ cánh tay ấy đã mất hoàn toàn cảm giác hay là do quá đau nên không còn thấy đau nữa, bây giờ dường như nó đã tê liệt rồi.
"Huỳnh Bảo...!em sẽ không để ý chuyện này đâu, cho dù anh có trở thành người như thế nào em cũng sẽ không để ý, em và Lê Long vẫn luôn đợi anh trở về.”
Lê Châu Sa ngẩng đầu lên rồi hôn lên chiếc cằm hoàn hảo ấy của Phan Huỳnh Bảo, cô ấy vừa khóc vừa nói.
Điều mà cô ấy mong muốn chỉ là Phan Huỳnh Bảo có thể bình an quay
trở về bên cạnh hai mẹ con của cô ấy.
"Anh xin lỗi vì đã khiến em cứ phải buồn bã như vậy.” Phan Huỳnh Bảo tỏ ra vô cùng đau lòng nhìn vào khuôn mặt của Lê Châu Sa, sau đó cất giọng nói.
"Em không sao, chỉ cần anh có thể quay trở về thì em đã mãn nguyện lắm rồi.” Lê Châu Sa nắm lấy bàn tay của Phan Huỳnh Bảo rồi lắc đầu đáp lại lời của anh ấy.
"Lâm Thanh Tùng...!sao rồi?” Phan Huỳnh Bảo biết rằng người cứu họ lần này chính là Lâm Thanh Tùng.
Về phía Lâm Thanh Tùng, thái độ mà Phan Huỳnh Bảo dành cho anh ấy có phần hơi phức tạp.
Phan Huỳnh Bảo cũng biết được tình cảm mà Lâm Thanh Tùng dành cho Lê Châu Sa.
"Bác sĩ nói rằng tạm thời đã vượt qua được nguy hiểm, thế nhưng về sau thì chưa biết sẽ ra sao.” Ánh mắt của Lê Châu Sa tỏ ra vô cùng sầu não, cô ấy nhìn Phan Huỳnh Bảo, môi mấp máy rồi đáp lại bằng giọng đau buồn.
"Chắc chắn sẽ ổn thôi, bọn anh rồi sẽ khoẻ lại mà."
Phan Huỳnh Bảo ôm lấy Lê Châu Sa rồi hôn lên môi cô ấy.
" Huỳnh Bảo, anh phải hứa với em rằng sau này chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nữa, anh có nghe rõ chưa?” Lê Châu Sa véo lấy tai của Phan Huỳnh Bảo rồi nói với anh ấy một cách nghiêm túc.
Phan Huỳnh Bảo nghe xong thì khẽ rướn hai hàng chân mày lên rồi cười đáp: "Được rồi, sau này chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, mãi mãi sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.”
Nghe thấy Phan Huỳnh Bảo khẳng định như vậy thì Lê Châu Sa mới cảm thấy yên tâm, sau đó cô ấy lại dựa đầu vào lồng ngực của Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huỳnh Bảo tỉnh lại rồi, Trần Thanh Thảo và những người khác ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, còn Lâm Thanh Tùng phải ba ngày sau mới tỉnh lại.
Thế nhưng...
"Anh nói sao? Không thể nhìn thấy được?” Sau khi Lê Châu Sa nghe bác sĩ chuyên chữa trị cho Lâm Thanh Tùng nói mắt của anh ấy sẽ không thể nhìn thấy được gì nữa, Lê Châu Sa cảm thấy hết sức bàng hoàng.
Cô ấy nhìn vị bác sĩ đứng trước mặt mình, khuôn mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt của cô ấy tỏ ra không dám tin đó là sự thật, rồi cứ thế mà lắc đầu.
"Đúng vậy, giác mạc của anh Thanh Tùng hiện tại đang chịu tổn thương nghiêm trọng, các dây thần của mắt đều đã ngưng hoạt động và không có khả năng phục hồi, cho dù về sau có tiến hành cấy ghép giác mạc thì e rằng...!cũng không thể được...!Vẻ mặt của bác sĩ tối sầm lại rồi nhìn Lê Châu Sa đang lắc đầu không chịu tin.
Lê Châu Sa nghe xong lập tức bị sốc nặng, toàn thân không đứng vững được mà loạng choạng lùi về phía sau.
Trần Thanh Thảo đứng bên cạnh nhìn thấy Lê Châu Sa chịu sự đả kích lớn như vậy, cô bé lập tức tiến về phía trước rồi dìu lấy thân hình xiêu vẹo của Lê Châu Sa, sau đó cô bé gọi: “Chị ba.”
Đôi mắt của Lâm Thanh Tùng không thể nhìn thấy được nữa, đây quả là một đả kích lớn đối với tất cả mọi người.
Thân phận của Lâm Thanh Tùng vô cùng cao quý, nếu như mắt của anh ấy không thể nhìn thấy được nữa, đối với một người có lòng tự trọng cao như Lâm Thanh Tùng chắc chắn sẽ là một đả kích hết sức to lớn.
"Không còn cách nào có thể chữa khỏi được cho đôi mắt của anh ấy sao?” Một lúc lâu sau, Lê Châu Sa cổ gắng kìm nén cảm xúc của mình rồi hít một hơi thật sâu, sau đó cô ấy ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ rồi khàn giọng hỏi.
Bác sĩ nhìn chằm chằm vào mắt Lê Châu Sa rồi lắc đầu buồn bã: “Những bác sĩ hiện giờ ở đây không có khả năng để chữa khỏi cho cậu ấy, có lẽ sau này sẽ có thể, thế nhưng...!đây chỉ là có lẽ mà thôi.”
"Tôi hiểu rồi, chuyện này tạm thời...!hãy giấu Lâm Thanh Tùng, đừng cho anh ấy biết quá sớm” Lê Châu Sa năm chặt nắm đấm tay, khuôn mặt kiều diễm ấy bao trùm một nét đau buồn và bị thương.
Sau khi bước ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, dường như Lê Châu Sa không còn chút sức lực nào nữa, đến mức phải dựa vào Trần Thanh Thảo mới có thể đứng vững để bước ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ.
"Chị ba, chị sao rồi?” Trần Thanh Thảo dìu Lê Châu Sa, nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy vô cùng nhợt nhạt, cho nên cô bé lo lắng mà gọi tên cô ấy.
Mắt của Lâm Thanh Tùng không thể nhìn thấy được nữa, tâm trạng hiện