Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa cùng đi tới hầm bằng với Trần Thanh Thảo, cả đoạn đường đi cô bé đều không hề lên tiếng.
Sau khi nhìn thấy Vũ Vĩnh Kỳ đang nằm trên giường băng, Trần Thanh Thảo hoảng sợ che miệng lại, chỉ tay vào vùng ngực trống rỗng của Vũ Vĩnh Kỳ hét to lên: “Tim của cậu ấy đâu, tim ở đâu rồi? Các người lấy tim của cậu ấy mang đi đâu rồi?”
“Gạo Tẻ, đây là nguyện vọng cuối cùng của Vũ Vĩnh Kỳ khi còn sống.
Hoàng Song Thư thấy Trần Thanh Thảo đang vô cùng kích động thì bị thương nói.
“Trả lại cho em, mang trái tim của cậu ấy trả lại cho em.” Trần Thanh Thảo điên cuồng lắc đầu, vừa hét vừa kéo lấy tay Hoàng Song Thư.
“Gạo Tẻ, em bình tĩnh lại một chút đi.” Lê Châu Sa nhìn thấy dáng vẻ vừa điên cuồng vừa thống khổ của Trần Thanh Thảo thì nắm lấy cánh tay cô bé, như thể muốn ngăn cơn đau của cô bé lại, nhưng Trần Thanh Thảo vẫn điên cuồng gào thét như thế.
“Dối trá, tất cả đều là dối trá, trả lại trái tim của Vĩnh Kỳ cho em...!dối trá...!Vĩnh Kỳ, tỉnh lại, Vũ Vĩnh Kỳ, anh đừng đùa em mà, em cầu xin anh đấy...
"Bịch."
“Gạo Tẻ.”
Ngay khi Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa không biết phải làm sao thì Trần Thanh Thảo vốn dĩ còn đang điên cuồng gào thét đột nhiên ngất xỉu.
Nhìn thấy Trần Thanh Thảo đột nhiên ngất xỉu đi như thế, hai người Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa kinh ngạc hồ lên một tiếng, hướng mắt nhìn về phía Lê Hoàng An đang đỡ lấy Trần Thanh Thảo.
“Chúng ta ra ngoài trước đi.” Lê Hoàng An nhìn dáng vẻ Trần Thanh Thảo đau khổ như muốn chết ngất đi thì bèn dời ánh mắt nhìn về phía Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa.
Cánh môi của Lê Châu Sa run lên dữ dội, cô ấy đỡ lấy Hoàng Song Thư rồi cùng nhau rời khỏi đó.
Lê Hoàng An mang Trần Thanh Thảo về phòng ngủ rồi tiêm cho cô bé một mũi.
Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi đều không đi làm, hai người họ đứng nhìn Trần Thanh Thảo đang nằm ở trên giường, ánh mắt tràn đầy nỗi bị thương và bất đắc dĩ.
Tính tình Trần Thanh Thảo rất dễ xúc động, mặc kệ mọi người có an ủi như thế nào cũng không giúp ích được gì.
“Mấy ngày này cố gắng chăm sóc cho Gạo Tẻ cho tốt đi.”
Lê Hoàng An đứng dậy, nói với mấy người Lê Châu Sa.
“Chúng tôi biết rồi.” Lê Châu Sa ngồi ở bên mép giường, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô bé, ánh mắt thoáng hiện chút buồn bã.
Sau khi Lê Hoàng An rời khỏi đây, Lê Châu Sa nhìn Trần Thanh Thảo đang nằm yên lặng ở trên giường bệnh thì bất giác rơi nước mắt.
Nhìn thấy Lê Châu Sa đang ngồi lặng lẽ rơi lệ, Phan Huỳnh Bảo tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cô ấy, đặt cằm ở hõm vai cô ấy an ủi nói: “Em đừng khóc.”
“Huỳnh Bảo, Gạo Tẻ phải làm sao đây bây giờ? Anh nói xem, Gạo Tẻ phải làm sao bây giờ đây?”
Lê Châu Sa ngẩng đầu lên nhìn Phan Huỳnh Bảo bằng đôi mắt đẫm lệ.
Phan Huỳnh Bảo nhìn sâu vào đôi mắt cô ấy, anh ấy đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của Lê Châu Sa.
“Rồi sẽ tốt thôi, anh tin tưởng Gạo Tẻ.
Anh tin tưởng em ấy sẽ kiên cường như mẹ của anh vậy, em ấy sẽ chấp nhận được tất cả những chuyện này.”
“Em...!thực sự rất lo lắng.
Lê Châu Sa cười khổ.
“Tại sao lại xảy ra chuyện này? Vũ Vĩnh Kỳ và Gạo Tẻ là thanh mai trúc mã ngay từ khi còn nhỏ, tại sao ông trời lại tàn nhẫn với con bé như thế?”
Cô ấy nghĩ rằng đợi đến lúc Trần Thanh Thảo tròn hai mươi tuổi, Vũ Vĩnh Kỳ và cô bé sẽ kết hôn với nhau, trở thành một đôi trẻ vô cùng hạnh phúc.
Nhưng mà...!một tiếng sét đột nhiên ập tới đánh tan mọi thứ, giờ chẳng còn lại gì cả, chỉ còn lại nỗi bị thương cùng thống khổ.
“Chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta không có cách nào thay đổi được cả, chuyện duy nhất mà chúng ta có thể làm là ở bên cạnh Gạo Tẻ.
Vũ Vĩnh Kỳ không muốn nhìn thấy Gạo Tẻ với dáng vẻ này đâu, dù sao cậu ấy cũng rất yêu thương Gạo Tẻ nhà chúng ta, không muốn nhìn thấy em ấy khó chịu và đau khổ như thế này”
Lê Châu Sa cắn môi, dựa vào lồng ngực của Phan Huỳnh Bảo nức nở khóc nấc lên.
“Vũ Vĩnh Kỳ, anh trở về đi, em không muốn anh rời đi đâu? Vĩnh Kỳ...!đừng đi mà."
Trần Thanh Thảo lâm vào cơn ác mộng, cô bé không ngừng gọi tên Vũ Vĩnh Kỳ.
Mãi đến khi có một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán cô bé, Trần Thanh Thảo như thể đang gặp một cơn ác mộng, vội vàng mở to hai mắt ra.
Khi cô bé mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Vũ Khả Hân.
“Tỉnh rồi sao?” Vũ Khả Hân nhẹ nhàng đỡ người Trần Thanh Thảo, dịu dàng lên tiếng.
Trần Thanh Thảo khóc nấc lên nhào vào trong lồng ngực của Vũ Khả Hân, cô bé nắm chặt quần áo của bà ấy rồi khóc nức nở: “Dì Khả Hân, mọi chuyện đều không phải là sự thật có đúng không?”
Vũ Vĩnh Kỳ không có rời đi, tất cả chỉ là mọi người đang hù dọa cô bé mà thôi.
Thực ra Vũ Vĩnh Kỳ không có chết, không có rời xa cô bé.
“Gạo Tẻ, cháu có biết lúc Vĩnh Kỳ trúng đạn, thằng bé nói sao không?” Vũ Khả Hân nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt Trần Thanh Thảo ra sau tai.
Cơ thể Trần Thanh Thảo như thể bị thứ gì đó kích thích, cô bé cắn chặt môi nhìn vào đôi mắt trống rỗng hư vô của Vũ Khả Hân, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Vũ Khả Hân nhìn Trần Thanh Thảo thật sâu, chậm rãi nói: “Khi Vĩnh Kỳ trúng đạn được đưa đi cấp cứu, thằng bé vẫn luôn miệng gọi tên cháu.
Thằng bé nói phải về, phải về để gặp cháu.
Dù cho Vĩnh Kỳ ở đâu đi chăng nữa, thắng bé vẫn chưa chết, vẫn sống ở trong tim chúng ta, Vũ Vĩnh Kỳ làm sao có thể chết được chứ? Đúng không Gạo Tẻ?”
Vũ Khả Hân nắm lấy tay Trần Thanh Thảo, sau đó đặt bàn tay nhỏ nhắn của cô bé lên ngực mình.
Ở vị trí này, trái tim vẫn không ngừng đập.
Vũ Khả Hân muốn dùng phương thức này để nói cho Trần Thanh Thảo biết Vũ Vĩnh Kỳ