"Trần Quân Phi, ly hôn đi." Hoàng Song Thư vẫn nghe Lê Châu Sa mắng Trần Quân Phi cũng không nói năng gì.
Chẳng biết bao lâu sau, cô mới chậm rãi nhìn anh rồi quay người rời khỏi nơi này.
"Chị hai." Thấy Hoàng Song Thư rời đi, Lê Châu Sa gạt tay Phan Huỳnh Bảo ra rồi đuổi theo cô.
"Tại sao phải làm như thế? Em biết anh không phải loại người này."
Sau khi thấy Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư rời đi, Phan Huỳnh Bảo nhìn Trần Quân Phi bằng ánh mắt lạnh lùng.
Trần Quân Phi mà anh ấy biết không bao giờ làm những chuyện kiểu này, chắc chắn phải có việc gì xảy ra nên anh mới tổn thương Hoàng Song Thư như thế.
"Em đi đi." Trần Quân Phi đặt tay lên trán, lạnh nhạt nói với Phan Huỳnh Bảo.
"Anh hai, chúng ta là anh em cơ mà." Phan Huỳnh Bảo nghiêm mặt, tóm lấy vai Trần Quân Phi.
Bọn họ là anh em cả đời, nếu Trần Quân Phi gặp chuyện mà không nói với anh ấy thì còn ai có thể giúp anh nữa đây.
"Đi đi." Trần Quân Phi lạnh lùng ngẩng đầu, quát khẽ.
"Tự anh nghĩ cho kỹ đi.
Nếu anh làm như vậy, sau này...!sẽ không thể quay lại với Hoàng Song Thư nữa đâu.
Anh biết rõ chị ấy dứt khoát đến mức nào hơn em mà."
Sau khi lạnh lùng nói xong câu này, Phan Huỳnh Bảo quay người rời đi.
Trần Quân Phi nhìn theo bóng lưng của anh ấy bằng ánh mắt âm u và kỳ lạ.
Sau khi Tuyết Mai bị người khác đẩy ra, Trần Quân Phi lạnh lùng nói: "Chi phiếu đây."
Anh đưa chi phiếu cho cô ta rồi định rời đi.
Tuyết Mai lập tức tóm lấy tay Trần Quân Phi: "Tổng giám đốc Phi, anh không cần tôi đóng kịch nữa à?"
"Không cần, vì tôi và Hoàng Song Thư sắp ly hôn rồi." Trần Quân Phi lạnh nhạt nhìn cô ta, trong đôi mắt đen tuyền xuất hiện sự u ám và đau khổ nhàn nhạt.
Trên mặt Tuyết Mai xuất hiện vẻ bi thương: "Tổng giám đốc Phi, thật ra anh có thể nói chuyện này cho cô Song Thư.
Nếu làm thế này, cả hai đều sẽ hối hận đấy, không chừng..."
"Không cần cô xen vào chuyện của tôi, cô chỉ cần phối hợp diễn kịch với tôi là đủ rồi, rõ chưa?" Trần Quân Phi sầm mặt, nói với ánh mắt sắc bén.
Tuyết Mai nhún vai: "Tôi biết rồi, do tôi quá đà."
Trần Quân Phi im lặng nhìn cô ta rồi quay người rời khỏi phòng bệnh của Tuyết Mai.
Tuyết Mai cầm chi phiếu trong tay, nhìn theo bóng lưng anh, nhíu chặt mày.
"Đinh Kiến Quốc." Sau khi tìm được nơi ở của Đinh Kiến Quốc, Trần Thanh Thảo vẫn luôn ở đây để chờ anh quay vê.
Tuy nơi này rất lạnh nhưng Trần Thanh Thảo chỉ có thể ngồi hứng gió ở đây chứ chẳng còn cách nào khác.
Cô ngồi trước gió rất lâu, đến khi tay chân sắp đóng băng, xe của Đinh Kiến Quốc mới chậm rãi chạy tới.
Khi thấy xe Đinh Kiến Quốc, Trần Thanh Thảo không quan tâm gì khác mà chạy thẳng qua đó, gọi tên anh.
Tài xế dừng xe, sau khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Trần Thanh Thảo thì khó xử nói với Đinh Kiến Quốc: "Cậu chủ, là cô gái kia."
Sau khi ra về từ nơi ở của Lý Mộc Hoa, Đinh Kiến Quốc hơi mê man, đầu ù đi, tâm trạng rất bực bội.
Không ngờ xe lại dừng lại ở đây khiến tâm trạng anh càng thêm u ám.
"Lái về phía đó đi." Đinh Kiến Quốc chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, nhìn khuôn mặt lạnh đến mức trắng bệch của Trần Thanh Thảo trong gió rét, lạnh nhạt nói.
Trần Thanh Thảo nhìn mặt Đinh Kiến Quốc với vẻ kiên quyết.
Tài xế khó xử nhìn Đinh Kiến Quốc một cái, cuối cùng vẫn phải khởi động xe, lái về phía Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo nhìn chiếc xe đang chạy về phía mình, không hề nhúc nhích, thậm chí chẳng sợ hãi.
Cái chết không đáng sợ, không ai biết cô đã từng tự sát vào ngày thứ bảy sau khi Vũ Vĩnh Kỳ chết.
Sau đó cô được Trương Thiên Toàn cứu nhưng Trần Thanh Thảo cũng không sợ chết nữa.
Chỉ có điều, Trương Thiên Toàn bảo nếu cô làm thế thì cả đời này Vũ Vĩnh Kỳ sẽ không gặp cô nữa bởi vì anh ấy không muốn nhìn thấy người hèn yếu thế này.
Nếu bị người khác đâm chết thì có phải sẽ có thể đi tìm Vũ Vĩnh Kỳ không?
Trần Thanh Thảo nở nụ cười hiền hòa, thậm chí là thánh thiện đứng trước gió lạnh, váy dài màu trắng bay phấp phới.
Vào giờ phút này, Đinh Kiến Quốc cảm thấy tim mình như bị thứ gì đó đâm vào.
Cảm giác đau đớn này quá dữ dội, bóp nghẹt trái tim anh khiến anh không thể không ngừng lại.
"Két." Cuối cùng, xe dừng lại trước Trần Thanh Thảo, lốp xe ma sát với mặt đất, phát ra tiếng rít chói tại khiến màng nhĩ cô đau nhói.
Trần Thanh Thảo mở to mắt, trông thấy Đinh Kiến Quốc bước xuống xe.
Khuôn mặt khát máu và hung ác của người đàn ông bị bao phủ bởi vẻ âm u, thậm chí có vài phần ma mị.
"Trần Thanh Thảo, con mẹ nó chứ, rốt cuộc cô muốn thế nào?" Khi đứng trước Trần Thanh Thảo, Đinh Kiến Quốc vốn luôn bình tĩnh lại không thể kiểm soát cơn giận của mình.
Tài xế đứng cạnh nơm nớp lo sợ.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch vì lạnh của Trần Thanh Thảo, anh ta cảm thấy cô thật lợi hại, ngay cả chết mà cũng không sợ ư?
"Đinh Kiến Quốc, anh đã chạm vào em rồi, nhất định phải chịu trách nhiệm với em." Trần