"Đừng có khóc.
Cô nói rõ ràng cho tôi, bọn họ đều nói là tôi đẩy cô.
Đúng là nực cười, tôi cách xa cô đến như thế, tự cô bị thương như thế nào thì trong lòng cô phải hiểu rõ."
"Là do cô đẩy tôi.
Bây giờ lại còn lí lẽ hùng hồn đến như thế, rốt cuộc là cô muốn làm cái gì?" Dường như Lý Mộc Hoa rất tức giận nhìn vào Trần Thanh Thảo."
"Cô nói lại lần nữa xem nào.
Cô nói là tôi đẩy cô sao?" Trần Thanh Thảo tức giận bởi lời nói của Lý Mộc Hoa.
Cô nắm lấy tay của Lý Mộc Hoa, biểu cảm cực kì lạnh lùng nhìn vào cô ta.
"Kiến Quốc...!Cứu em với...!Con đàn bà này...!điên rồi." Lý Mộc Hoa nhìn dáng vẻ u ám và thậm chí là đáng sợ này của Trần Thanh Thảo, cơ thể cô ta run rẩy và gọi tên Đinh Kiến Quốc.
Cả gương mặt Đinh Kiến Quốc tràn ngập sự giá lạnh, anh thẳng tay đẩy Trần Thanh Thảo ra.
Trần Thanh Thảo bất ngờ không phản ứng kịp nên cả người đụng trúng vào bức tường ở phía đối diện, trên trán sưng lên một cục.
Cập nhật chương mới nhất trên .net
Cô đau đến nỗi hàng chân mày lá liễu cau chặt lại dữ dội và hít ngược một hơi.
"Trần Thanh Thảo, nếu cô còn dám đụng vào Lý Mộc Hoa dù chỉ là một ngón tay thì tôi sẽ xử đẹp cô đấy!" Đinh Kiến Quốc nhìn thấy vết sưng đỏ trên trán của Trần Thanh Thảo thì ngón tay khẽ cứng lại, dường như đôi bàn chân cũng bất giác mà đi sang phía của Trần Thanh Thảo.
Nhưng mà không lâu sau thì người đàn ông liền khống chế được cảm xúc của chính mình, không đi về phía của Trần Thanh Thảo nữa mà ngược lại còn dùng một giọng điệu vô cùng sắc bén và lạnh nhạt để nói với Trần Thanh Thảo.
Nước mắt của Trần Thanh Thảo cuồn cuộn bên trong hốc mắt.
Cô cắn môi, ánh mắt hung hăng nhìn Lý Mộc Hoa một cái rồi ngoảnh đầu rời khỏi nơi đây.
Vũ Vĩnh Kỳ sẽ không đối xử với cô như thế này đâu.
Vũ Vĩnh Kỳ lúc nào cũng sẽ tin tưởng cô, nhưng mà...!dù sao thì Đinh Kiến Quốc cũng không phải Vũ Vĩnh Kỳ mà, anh chỉ có trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ thôi đúng không?
Dù sao cũng...!không phải Vũ Vĩnh Kỳ.
"Kiến Quốc, em hơi mệt rồi." Lý Mộc Hoa tựa vào trong lồng ngực của Đinh Kiến Quốc, nhìn bóng lưng rời đi của Trần Thanh Thảo.
Khóe môi vốn dĩ còn đang dịu dàng bỗng chốc nhếch lên một độ cong lạnh nhạt.
Những người phụ nữ ở bên cạnh Đinh Kiến Quốc trước đây, ai nấy cũng đều bị cô ta đuổi đi hết rồi.
Cô ta sẽ không để cho bất kì ai đến gần bên Đinh Kiến Quốc.
Đinh Kiến Quốc có thể chơi đùa tình một đêm cùng với người phụ nữ khác, có thể lên giường cùng với người phụ nữ khác.
Những điều này chỉ là chơi đùa cho vui mà thôi, Lý Mộc Hoa chẳng hề để tâm một chút nào cả.
Nhưng mà, những người phụ nữ áo tưởng muốn quấn chặt lấy Đinh Kiến Quốc, hoặc là người mà Đinh Kiến Quốc để ý đến.
Lý Mộc Hoa sẽ không bỏ qua cho bất cứ một ai.
Ai dám đụng vào Đinh Kiến Quốc dù chỉ là một chút thì cô ta sẽ hủy hoại người đó.
"Được, anh đưa em đến phòng bệnh nghỉ ngơi." Đinh Kiến Quốc thu hồi tầm mắt lại rồi cúi đầu nhìn Lý Mộc Hoa bằng ánh mắt dịu dàng.
"Bụp!"
"Xin lỗi..." Trần Thanh Thảo vừa mới bước ra khỏi thang máy của bệnh viện, ngẩng đầu lên thì đụng ngay vào người của một người đàn ông.
Trần Thanh Thảo kêu lên một tiếng rồi ngẩng đầu lên theo phản xạ, nói xin lỗi với người đàn ông.
"Không sao cả." Hoàng Mạnh Cường cười cười rồi hất tay tỏ ý không để bụng.
Nhưng sau khi Trần Thanh Thảo nhìn rõ dung mạo của người đàn ông ở trước mắt thì lại giống như là bị sấm sét bổ ngang người, toàn thân đều không thể cử động được.
Gương mặt ở trước mắt này giống y hệt như Vũ Vĩnh Kỳ.
Chỉ là đường nét của Vũ Vĩnh Kỳ cương nghị và lạnh lùng hơn nhiều so với người này mà thôi.
"Cô ơi, cô sao vậy?" Hoàng Mạnh Cường thấy Trần Thanh Thảo nhìn gương mặt của mình đến nổi ngẩn người thì có chút lo lắng gọi Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo che kín miệng lại, nhưng nước mắt cứ không ngừng rơi xuống.
Vũ Vĩnh Kỳ...!là anh trở về rồi đúng không? Bởi vì anh biết được em thật sự quá nhớ anh cho nên anh mới tìm một người đàn ông giống hệt với anh, có đúng không?
"Cô ơi?" Lần đầu tiên Hoàng Mạnh Cường nhìn thấy người phụ nữ như thế này, một người phụ nữ nhìn anh ấy rồi cứ khóc mãi.
Trước đây, những người phụ nữ kia nhìn thấy Hoàng Mạnh Cường thì đều sẽ quấn lấy anh ấy một cách mất tự chủ, nhưng lại chẳng có ai giống như Trần Thanh Thảo cả.
Nhìn gương mặt của anh ấy, rồi cứ khóc mãi.
Trần Thanh Thảo khóc đến nỗi mất kiểm soát, đến cả nói chuyện cũng nói không nên lời.
Hoàng Mạnh Cường hiền hòa lấy ra một tờ khăn giấy từ bên trong túi áo, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Trần Thanh Thảo.
"Được rồi, đừng khóc nữa.
Một gương mặt xinh đẹp như vậy mà bây giờ toàn là nước mắt, khó coi lắm."
Não bộ của Trần Thanh Thảo giống như bị cái gì đó làm cho nổ tung vậy.
Cô nhớ mang máng là trước đây mỗi khi cô khóc, Vũ Vĩnh Kỳ cũng trêu chọc Trần Thanh Thảo như thế, đến cả giọng điệu cũng giống y hệt.
Vĩnh Kỳ, Vĩnh Kỳ, là anh đã trở về bên cạnh em rồi ư? Vĩnh Kỳ...
Lúc Hoàng Mạnh Cường đang thắc mắc biểu cảm lúc này của Trần Thanh Thảo tại sao lại như thế này thì Trần Thanh Thảo đã bước lên, vươn tay ôm chầm lấy cơ thể của Hoàng Mạnh Cường.
Cơ thể mềm mại của người phụ nữ dính chặt lên trên người của Hoàng Mạnh Cường.
Xung quanh lỗ mũi tràn ngập mùi hương của Trần Thanh Thảo.
Tinh thần của Hoàng Mạnh Cường dần dần bắt đầu trở nên hốt hoảng.
Anh ấy ôm chặt lấy cơ thể của Trần Thanh Thảo, bỗng nhiên cảm thấy không nỡ buông tay.
"Hu hu hu." Trần Thanh Thảo nắm lấy góc áo ở trước ngực của Hoàng Mạnh Cường, không ngừng òa khóc giống hệt như là một đứa trẻ.
Hoàng Mạnh Cường bất lực, chỉ đành dìu Trần Thanh Thảo rời khỏi đây.
Vị trí này vốn dĩ đã rất dễ bị nhìn thấy, Trần Thanh Thảo lại còn không ngừng khóc, càng khiến cho Hoàng Mạnh Cường khổ không thể tả.
Hoàng Mạnh Cường đưa Trần Thanh Thảo đến quán cà phê ở gần bệnh viện.
Quán cà phê này thoạt trông vô cùng đặc biệt.
Anh ấy lấy ra một tờ khăn giấy ở trên bàn rồi lau nước mắt cho Trần Thanh Thảo lần nữa.
Trần Thanh Thảo chỉ ngây ngốc nhìn góc nghiêng của Hoàng Mạnh Cường rồi yên tĩnh ngẩn người.
Cập nhật chương mới nhất trên .net
"Không khóc nữa à?" Thấy Trần Thanh Thảo không chảy nước mắt nữa, Hoàng Mạnh Cường dịu giọng nói.
Nhớ lại lúc nãy cô ôm Hoàng Mạnh Cường rồi khóc như một đứa trẻ, trên gương mặt của Trần Thanh Thảo mang theo vài phần ngượng nghịu.
Cô ngượng ngùng sờ vào đầu mình rồi lúng ta lúng túng nói: "Xin lỗi, lúc nãy...!tôi..."
Lúc nãy, thật ra là cô đã quá kích động.
Nhìn thấy gương mặt này của Hoàng Mạnh Cường giống Vũ Vĩnh Kỳ đến như thế, Trần Thanh Thảo không có cách nào khống chế được cảm xúc của chính mình.
"Không sao, là do nhìn thấy tôi rồi nhớ đến ai đó hay sao?"
Hoàng Mạnh Cường sờ vào mũi của mình, khẽ cười và nói với Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo ngẩn ngơ nhìn Hoàng Mạnh Cường, nhẹ nhàng gật đầu: "Quả thật là rất giống rất giống..."
Đã không thể dùng từ giống để hình dung được nữa, tướng mạo của Hoàng Mạnh Cường giống y hệt Vũ Vĩnh Kỳ.
Nhìn thấy Hoàng Mạnh Cường thì Trần Thanh Thảo không khỏi nhớ