"Sắp tới giờ cơm rồi, cùng nhau đi ăn đi, được không?” Hoàng Mạnh Cường thấy Trần Thanh Thảo khoan dung như vậy thì nụ cười trên môi càng thêm nồng đậm.
Tuy Trần Thanh Thảo gật đầu nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt Hoàng Mạnh Cường.
Thấy Trần Thanh Thảo nhìn chằm chằm gương mặt mình như vậy, Hoàng Mạnh Cường bèn vuốt ve gương mặt, cười nhẹ hỏi: “Có chuyện gì sao? Chẳng lẽ mặt tôi có dính gì à?”
Trước sự trêu chọc của Hoàng Mạnh Cường, Trần Thanh Thảo xấu hổ hồi thần, mỗi lần cô nhìn thấy gương mặt của Hoàng Mạnh Cường thì sẽ không cách nào kiềm chế được.
Rõ ràng chỉ có gương mặt hơi giống nhau, còn khí chất của Hoàng Mạnh Cường hoàn toàn khác Vũ Vĩnh Kỳ.
Dù sao Vũ Vĩnh Kỳ cũng đã từng sống trong môi trường quân đội nên trên người không có loại khí chất dịu dàng như Hoàng Mạnh Cường, mà cách hành xử của Hoàng Mạnh Cường luôn rất khôn khéo, thế nhưng Trần Thanh Thảo lại luôn nhận nhầm.
“Không có.” Trần Thanh Thảo không nhìn nữa, lắc đầu nói với Hoàng Mạnh Cường.
Hoàng Mạnh Cường ngơ ngẩn nhìn Trần Thanh Thảo, đôi mắt ẩn chứa một chút lưu luyến và bất đắc dĩ.
Trần Thanh Thảo đi theo Hoàng Mạnh Cường, lúc muốn vào trong thang máy, đột nhiên cô trượt chân, suýt nữa thì cả người Trần Thanh Thảo ngã lăn ra đất.
May là Hoàng Mạnh Cường kịp thời phát hiện bèn đưa tay ra đỡ lấy vòng eo của Trần Thanh Thảo nhưng mà Hoàng Mạnh Cường lại không chú ý dưới chân mình, vì thế mà cả hai người đều ngã lăn ra đất.
Lúc anh ấy sắp ngã xuống đã ôm chặt vòng eo Trần Thanh Thảo theo phản xạ tự nhiên, Trần Thanh Thảo kinh ngạc hét lên, đôi môi cô chạm vào gò má của Hoàng Mạnh Cường.
Nụ hôn dịu dàng mang theo hơi thở ngọt ngào dừng trên mặt Hoàng Mạnh Cường làm cho tâm trạng bình tĩnh của anh ấy dần trở nên hoảng hốt.
Hoàng Mạnh Cường trợn mắt dịu dàng nhìn Trần Thanh Thảo, cả người đột nhiên trở nên cứng đờ.
Trần Thanh Thảo hơi chớp chớp mắt nhìn Hoàng Mạnh Cường, cô vừa xấu hổ vừa chật vật bò dậy khỏi người anh ấy.
“Xin lỗi...”
Tại sao cô lại bất cẩn như vậy, thế mà lại chạm vào gương mặt của người khác giới.
Hoàng Mạnh Cường nhìn gương mặt thanh tú đang ửng đỏ của Trần Thanh Thảo, trái tim đột nhiên đập lên kịch liệt.
Loại cảm giác này rốt cuộc là thế nào vậy? Hoàng Mạnh Cường cũng không biết giờ phút này mình phải dùng từ ngữ nào để hình dung nhịp đập của trái tim ngay lúc này.
Chỉ là, anh rất muốn...!rất muốn hôn môi Trần Thanh Thảo thêm một lần nữa?
Hôn môi Trần Thanh Thảo?
Hoàng Mạnh Cường đã bị suy nghĩ của mình dọa sợ rồi.
Tại sao anh ấy lại có thể xuất hiện suy nghĩ này với Trần Thanh Thảo được chứ? Trần Thanh Thảo là người phụ nữ của Đinh Kiến Quốc, mà anh ấy lại là bạn tốt của Đinh Kiến Quốc...
“Không sao chứ?” Hoàng Mạnh Cường hít sâu một hơi, cố hết sức kiềm chế cảm xúc của mình rồi hỏi Trần Thanh Thảo.
“Không, cảm ơn.” Trần Thanh Thảo hơi xấu hổ nhìn Phương Đông Ngọc, sau khi nhìn thấy gương mặt của anh ấy thì Trần Thanh Thảo vẫn cảm thấy hoảng hốt.
“Hai người đang làm gì ở đây vậy?” Trong lúc Trần Thanh Thảo đang ngơ ngác xua tay với Hoàng Mạnh Cường thì Đinh Kiến Quốc đột nhiên xuất hiện.
Đinh Kiến Quốc nhìn thấy Trần Thanh Thảo và Hoàng Mạnh Cường đứng cạnh nhau, mà gương mặt của Trần Thanh Thảo lại có hơi ửng đó, đôi mắt phượng sắc bén của anh không khỏi hiện lên tia rét lạnh.
Đinh Kiến Quốc xuất hiện đột ngột khiến cho trái tim của Trần Thanh Thảo không khỏi nhảy dựng lên, cũng làm Hoàng Mạnh Cường cảm thấy xấu hổ.
Hoàng Mạnh Cường cổ đè nén tâm trạng của mình, sau đó quay đầu nhìn Đinh Kiến Quốc, xoa cái mũi nói: “Cậu đến đây thăm Lý Mộc Hoa sao?”
“Hai người quen nhau à?” Đinh Kiến Quốc nheo mắt, nhìn thoáng qua Hoàng Mạnh Cường và Trần Thanh Thảo.
Đinh Kiến Quốc vẫn chưa thấy tình huống Phương Ngọc và Trần Thanh Thảo bất cẩn té ngã, đương nhiên sẽ không biết Trần Thanh Thảo đã không cẩn thận hôn Hoàng Mạnh Cường.
Nếu để cho Đinh Kiến Quốc biết được chuyện này, chỉ sợ là Đinh Kiến Quốc nhất định sẽ trở mặt với Hoàng Mạnh Cường.
“Không quen biết.” Trái tim Trần Thanh Thảo đầy hoảng hốt, lập tức lắc đâu.
Tuy rằng không tiếp xúc quá nhiều với Đinh Kiến Quốc nhưng Trần Thanh Thảo cũng hiểu rất rõ tính tình của anh.
Nếu như cô nói cô quen biết với Hoàng Mạnh Cường thì nhất định Đinh Kiến Quốc sẽ rất tức giận.
“Vừa rồi tớ thấy hình như cô ấy không khỏe lắm bèn hỏi thăm một chút, sau đó mới biết thì ra cô ấy chính là Trần Thanh Thảo, là cậu...!Hoàng Mạnh Cường vừa nói được một nửa dường như không biết nên nói tiếp thế nào.
Đinh Kiến Quốc nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Trần Thanh Thảo.
Anh vừa nhìn cô, vết đỏ ửng trên gương mặt cô đã dần nhạt bớt, thay vào đó chính là vẻ mặt tái nhợt trắng bệch.
Anh nghĩ rằng cơ thể Trần Thanh Thảo thật sự không khỏe nên đưa tay ra chạm lên trán cô, nghiêm mặt nói: “Thế nào, có phải bị bệnh rồi không? Bị cảm sao?”
“Chỉ có hơi chóng mặt thôi.” Nếu Hoàng Mạnh Cường đã nói vậy, Trần Thanh Thảo chỉ có thể đi theo lời nói lấp liếm của anh ấy.
Hoàng Mạnh Cường hơi gật đầu, ánh mắt trong trẻo tĩnh mịch nhìn Trần Thanh Thảo nhưng rất nhanh đã dời ánh mắt sang chỗ khác.
Nhìn thấy tia sáng rực rỡ trong đôi mắt Hoàng Mạnh Cường, lòng bàn tay Trần Thanh Thảo không khỏi căng thẳng.
Tuy rằng khí chất của Hoàng Mạnh Cường không quá giống Vũ Vĩnh Kỳ nhưng mà gương mặt kia...!đường nét ấy...!còn có thói quen ngẫu nhiên của Hoàng Mạnh Cường đều vô cùng giống với Vũ Vĩnh Kỳ.
Mỗi khi nhìn Hoàng Mạnh Cường, Trần Thanh Thảo luôn sẽ không kiềm được mà trở nên hoảng hốt, thậm chí cổ họng cô còn có hơi nghẹn ngào, đặc biệt khó chịu.
“Hoàng Mạnh Cường, cậu về trước đi, tớ sẽ chăm sóc cô ấy.” Đinh Kiến Quốc kín đảo nhìn Hoàng Mạnh Cường và Trần Thanh Thảo, vừa rồi khi Trần Thanh Thảo nhìn Hoàng Mạnh Cường không hiểu sao làm cho ánh mắt Đinh Kiến Quốc trở nên lạnh lùng khác thường, thậm chí còn có hơi đáng sợ.
Hoàng Mạnh Cường nghe vậy thì nhìn Đinh Kiến Quốc một cái, khẽ gật đầu nói: “Được, tớ về trước.
Cô Thanh Thảo, lần sau gặp lại.
Hoàng Mạnh Cường nói xong thì lưu luyến nhìn Trần Thanh Thảo một lần, sau đó rời đi.
Nhìn thấy Hoàng Mạnh