“Chết tiệt, người đàn bà tên Trần Thanh Thảo kia đâu? Cô ta đang ở đâu?”
Lý Mộc Hoa không kìm chế được sự đố kỵ trong lòng, rống lên với người quản gia.
Đinh Kiến Quốc không có ở nhà họ Đinh, lẽ nào anh ấy đang đưa Trần Thanh Thảo đi du lịch rồi?
Chẳng lẽ anh ấy thực sự thích người đàn bà đê tiện đó đến vậy?
Quản gia nhìn bộ dạng tức giận của Lý Mộc Hoa, đôi lông mày vốn đã cau lại của ông ta càng hiện lên một vẻ lo lắng.
“Cô Mộc Hoa, chuyện của cậu chủ, chúng tôi...!bây giờ chúng tôi cũng không biết phải nói thế nào.”
Lý Mộc Hoa ném cho người quản gia một cái nhìn hung dữ, có lẽ là vì thấy ông ta nói rất có lý.
Cô ta siết chặt nắm đấm, xoay người rời khỏi chỗ này.
Nhìn Lý Mộc Hoa rời đi quản gia không khỏi cau mày, ông ta thở dài một tiếng, sau đó ngay lập tức gọi điện cho quản gia bên nhà Hoàng Mạnh Cường, muốn hỏi thăm một chút xem Đinh Kiến Quốc đã đi đâu.
Đang yên đang lành Đinh Kiến Quốc lại mất tích, ông ta cũng thấy rất lạ nhưng không tra ra được có chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi Lý Mộc Hoa ngồi lên xe, cô ta lập tức điều người của mình đi điều tra tung tích của Đinh Kiến Quốc.
Khoảng nửa giờ sau, bọn họ quả nhiên đã điều tra được hóa ra trước đó Đinh Kiến Quốc đã cùng dùng bữa với Trần Thanh Thảo, sau đó không thấy quay về nữa.
“Trần Thanh Thảo đã đi đâu, các người có biết không?”
Lý Mộc Hoa nhìn thuộc hạ của mình, cứng rắn nói.
Trần Thanh Thảo chắc chắn đã đưa Đinh Kiến Quốc đi, nếu không tại sao họ lại không tìm ra được tung tích của anh?
Nghĩ đến đó, trái tim Lý Mộc Hoa như bị ai bóp nghẹt, cô ta vô cùng tức giận.
“Chúng tôi tra ra được cô Thanh Thảo đã đến thủ đô.
“Tôi biết rồi, cô ta ở bên cạnh Kiến Quốc chắc chắn là có ý xấu, mà Kiến Quốc lại không tin tôi, anh ấy vẫn luôn nghĩ về người đàn bà khốn kiếp đó.”
Lý Mộc Hoa nheo mắt lại một cách nham hiểm, cô ta bảo người đặt vé máy bay cho mình, lập tức bay đến thủ đô.
Cô ta sẽ không để Trần Thanh Thần đạt được ý định đâu, cô ta nhất định sẽ đưa Đinh Kiến Quốc về.
Đinh Kiến Quốc là người đàn ông của cô ta, bất cứ ai cũng đừng hòng cướp được anh.
Ở thủ đô, trong bệnh viện.
Đinh Kiến Quốc đã ngủ một ngày, cuối cùng anh cũng tỉnh lại.
Hoàng Mạnh Cường, người luôn canh giữ bên cạnh Đinh Kiến Quốc, sau khi thấy bạn mình tỉnh lại trái tim đang treo lơ lửng của anh ấy mới từ từ thả lỏng.
Anh ấy rót cho Đinh Kiến Quốc một cốc nước, hỏi Đinh Kiến Quốc có chỗ nào thấy không thoải mái không.
Đinh Kiến Quốc liếc đôi mắt âm u nhìn chằm chằm vào Hoàng Mạnh Cường, cất giọng khàn khàn yếu ớt, không biết anh đang gọi gì.
Hoàng Mạnh Cường nghe thấy giọng nói vô lực yếu ớt của Đinh Kiến Quốc liền biết anh đang gọi tên ai.
“Bác sĩ nói, hiện giờ sức khỏe Trần Thanh Thảo rất yếu, cô ấy phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt.
Cậu đừng lo lắng, cô ấy không sao.”
Đinh Kiến Quốc nghe vậy, đôi đồng tử như bao phủ một lớp sương mù.
Anh nắm lấy tay Hoàng Mạnh Cường thốt lên một cách chậm chạp: “Tớ...!muốn đi gặp cô ấy.”
Rõ ràng người phụ nữ này không hề thích anh, thậm chí còn đối xử với anh một cách tàn nhẫn như vậy, nhưng Đinh Kiến Quốc vẫn muốn nhìn thấy cô.
Anh muốn gặp Trần Thanh Thảo đến phát điên.
Nhìn Đinh Kiến Quốc cau mày tỏ vẻ cổ chấp như vậy, ánh mắt Hoàng Mạnh Cường đầy vẻ lo lắng, nói: “Cơ thể cậu vẫn rất yếu ớt, bác sĩ nói cậu không được kích động, nếu không sẽ rất có hại cho sức khỏe của cậu.
Kiến Quốc, thân thể này là của cậu, cậu cũng nên quý trọng nó.”
“Tớ muốn gặp Trần Thanh Thảo...!để tớ gặp cô ấy...!cậu có nghe thấy không?”
Đinh Kiến Quốc không thèm để tâm đến những lời của Hoàng Mạnh Cường, bây giờ anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất, chính là gặp Trần Thanh Thảo.
Hoàng Mạnh Cường thấy bạn mình thế này, anh ấy và Đinh Kiến Quốc đã làm bạn với nhau bao nhiêu năm nay, tính khí của Đinh Kiến Quốc thế nào anh ấy là người rõ nhất.
Cuối cùng anh ấy cũng đành bất lực, bảo người hầu chuẩn bị xe lăn đưa Đinh Kiến Quốc đến gặp Trần Thanh Thảo.
Đêm qua Trần Thanh Thảo đã qua cơn nguy kịch, bây giờ cô đang nằm trong phòng bệnh.
Đứa bé cũng không sao, đây đúng là một may mắn lớn.
Khi Hoàng Mạnh Cường đẩy cơ thể yếu ớt của Đinh Kiến Quốc đến phòng bệnh mà Trần Thanh Thảo đang nằm, Trương Thiên Toàn đang đứng bên ngoài, nghịch một chiếc bật lửa tinh xảo.
Lúc thấy hai người họ đến, anh ta chỉ khẽ nhướng mày, ánh mặt quét qua người Hoàng Mạnh Cường và Đinh Kiến Quốc một cái.
Hoàng Mạnh Cường không biết rõ mối quan hệ giữa Trương Thiên Toàn và Trần Thanh Thảo là gì, nhưng thấy Trương Thiên Toàn rất quan tâm đến Trần Thanh Thảo, anh ấy nghĩ rằng hai người họ có lẽ là bạn bè rất tốt nên có thái độ tôn trọng hơn đối với Trương Thiên Toàn, anh ấy nói: “Kiến Quốc muốn gặp Trần Thanh Thảo.”
Trương Thiên Toàn khẽ liếc nhìn Đinh Kiến Quốc, Đinh Kiến Quốc cũng nhìn lại Trương Thiên Toàn.
Trương Thiên Toàn chậm rãi đứng dậy, hờ hững nói: “Thực ra có một số lời tôi cũng không