“Cô.” Nguyễn Mỹ bị tôi chọc điên, cả người cô ta nhào về phía tôi, tôi cũng không né tránh, đôi mắt hơi sáng lên. “Huỳnh Bảo Nhi, tôi phải xé nát mặt cô, xem cô làm thế nào để dụ dỗ Trần Thanh Vũ.” “Ôi… đau quá” Lúc Nguyễn Mỹ nhào về phía tôi, tôi ngã người sang một bên, trán đập vào bàn trà, máu nhanh chóng rướm ra, tôi không khỏi xuýt xoa kêu đau. “Huỳnh Bảo Nhi, cô giả vờ gì đó? Vừa rồi tôi còn chưa có đụng vào cô.”
Nguyễn Mỹ dùng mũi chân đá tôi, nhìn tôi đầy khinh thường nghiến răng nói. Tôi quỳ rạp trên mặt đất, che trán mình lại, rên rỉ nói: “Đau quá.” “Huỳnh Bảo Nhi, mẹ nó, cô đừng giả vờ, cô cho rằng ở đây có người coi cô diễn sao? Cô, cái người phụ nữ đáng ghét này.” Nguyễn Mỹ tức giận hét thẳng vào mặt tôi, thuận tay kéo tôi từ trên mặt đất đứng dậy, tôi cụp mắt giấu đi ánh sáng trong mắt.
Cuối cùng thì Trần Thanh Vũ cũng xuất hiện, cũng coi như khá đúng lúc. “Nguyễn Mỹ.” Trần Thanh Vũ giơ tay nắm chặt cánh tay của Nguyễn Mỹ, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo.
Tôi nhìn thấy mặt Nguyễn Mỹ đã hơi tái đi, nhưng mà Nguyễn Mỹ không hổ danh là diễn viên, rất nhanh đã lấy lại cảm xúc, ngược lại còn dùng ánh mắt cực kỳ oan ức nhìn Trần Thanh Vũ. “Thanh Vũ, người phụ nữ này quá tinh ranh, tự ngã mà còn nói là em đẩy, anh đừng tin cô ta.” “Trần Thanh Vũ… đầu tôi… đau quá” Tôi ngẩng đầu, yếu ớt nói với Trần Thanh Vũ.
Có lẽ Nguyễn Mỹ không thích tôi dùng giọng điệu yếu ớt này nói chuyện với Trần Thanh Vũ. Vì thế trong mắt cô ta hiện lên sự ghen ghét, nhấc chân muốn đá lên người tôi, nhưng Trần Thanh Vũ kịp thời nắm chặt tay Nguyễn Mỹ lại, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Nguyễn Mỹ, từ khi nào mà lòng dạ em đã độc ác như vậy.” “Thanh Vũ, anh nói em lòng dạ độc ác sao?” Có lẽ đây là lần đầu tiên Nguyễn Mỹ bị Trần Thanh Vũ nói như vậy. Cũng đúng, từ trước đến nay, Trần Thanh Vũ luôn coi Nguyễn Mỹ như là cô công chúa nhỏ, nhưng bây giờ Trần Thanh Vũ lại dùng giọng điệu thế này để nói chuyện với Nguyễn Mỹ, hiển nhiên cô ta sẽ không chấp nhận được. “Anh đưa Huỳnh Bảo Nhi đi bệnh viện.” Trần Thanh Vũ không muốn tiếp tục nói chuyện với Nguyễn Mỹ, bế tôi đang ngồi trên mặt đất, đi về phía cửa lớn của biệt thự.
Tôi tựa đầu vào trong lòng ngực Trần Thanh Vũ, quay đầu nhìn gương mặt tức giận đến vặn vẹo của Nguyễn Mỹ, nở nụ cười châm chọc. Cảm giác bị hiểu lầm không dễ chịu đúng không? Trước kia tôi luôn bị Nguyễn Mỹ hãm hại, nhưng lần này, tôi cũng muốn làm cho cô ta ăn phải quả đắng một lần. “Thanh Vũ, người phụ nữ này đang giả bộ, anh đừng bị Huỳnh Bảo Nhi lừa, cô ta rất đáng ghét, cô ta đang dụ dỗ anh, Thanh Vũ.” Nguyễn Mỹ đi đến trước mặt tôi và Trần Thanh Vũ, đưa tay ngăn cản Trần Thanh Vũ, hét lớn vào mặt anh.
Tôi tựa vào trong lòng ngực Trần Thanh Vũ, phát ra vài tiếng rên rỉ khó chịu, nói: “Trần Thanh Vũ, tôi chóng mặt quá “Huỳnh Bảo Nhi, con khốn này, cô không được giả vờ, có nghe hay không.” Nguyễn Mỹ phát điên với những lời nói của tôi, cả khuôn mặt trở nên cực kỳ méo mó. Cô ta vươn tay muốn kéo tôi ra khỏi lòng ngực Trần Thanh
Vũ, mặt Trần Thanh Vũ trầm xuống, quát lên với Nguyễn Mỹ: “Đủ rồi Nguyễn Mỹ, đừng quấy nữa” “Thanh Vũ… gần đây anh bị làm sao vậy? Có phải anh bị con ả Huỳnh Bảo Nhi này mê hoặc rồi không? Anh thật sự bị
Huỳnh Bảo Nhi mê hoặc rồi” Ánh mắt Nguyễn Mỹ có hơi hoảng SỢ, dường như cô ta không ngờ Trần Thanh Vũ lại vì tôi mà đối xử với cô ta như vậy.
Tôi cố giấu đi nụ cười trên môi, ánh mắt hiện lên tia lạnh lùng.
Trần Thanh Vũ im lặng, gương mặt đầy lạnh nhạt nói: “Nguyễn Mỹ. Đừng quậy nữa.” “Trần Thanh Vũ Đôi mắt Nguyễn Mỹ ửng đó, cô ta nhìn Trần Thanh Vũ gầm nhẹ lên, nét dịu dàng luôn hiện diện trên mặt đã không còn.
Xem ra tôi đã ép Nguyễn Mỹ thành ra như vậy. Nguyễn Mỹ hiện tại, dù đứng trước mặt Trần Thanh Vũ còn không thèm giả vờ, không phải sao?
Tôi cười nhạt, ôm cổ Trần Thanh Vũ, nói yếu ớt: “Trần Thanh Vũ… tôi khó chịu.” “Tôi lập tức đưa em đi bệnh viện.” Trần Thanh Vũ lấy lại tinh thần, con mắt xoẹt qua một tia sáng khó hiểu.
Tôi cũng không có ý định tìm hiểu, Nguyễn Mỹ siết bàn tay thành nắm đấm, lúc Trần Thanh Vũ ôm tôi đi ngang qua cô ta, cô ta hét lớn lên với Trần Thanh Vũ. “Trần Thanh Vũ, sao anh lại có thể đối xử với em như vậy, vì con khốn Huỳnh Bảo Nhi này mà anh làm vậy sao?” “Nguyễn Mỹ, có lẽ anh chưa từng hiểu rõ em.” Mặt Nguyễn Mỹ tái mét không còn chút máu nào, đôi môi đôi mắt xinh đẹp trợn to hết cỡ, dường như không thể tin được nhìn Trần Thanh Vũ. “Trần Thanh Vũ… người anh yêu là em, anh đừng quên, người anh yêu là em.” Lúc Trần Thanh Vũ bế tôi ra xe, Nguyễn Mỹ đứng ở phía sau lưng anh, nghiến răng nói từng lời.
Tôi nghĩ, lúc này Nguyễn Mỹ hẳn là rất sốt ruột nhỉ? Không hiểu sao Trần Thanh Vũ hơi khựng lại, nhưng rồi không nói gì cả, sau khi bế tôi vào trong xe thì nhanh chóng bảo Trần Danh lái ra rời khỏi chỗ này.
Dọc theo đường đi, Trần Thanh Vũ đều không nói chuyện, trong xe nhỏ hẹp, hơi thở không hiểu sao có chút kích động, còn có chút gì đó hơi khẩn trương, thậm chí còn hơi kỳ quái làm cả người tôi thấy hơi bất an.
Cho đến tận khi xe chạy đến bệnh viện, Trần Thanh Vũ vẫn không nói một lời, anh bế tôi ra khỏi xe rồi đi vào trong bệnh viện. Vết thương của tôi thật ra không quá nghiêm trọng, nhưng vì vết rách trên trán rớm chút máu, máu tươi