Vẻ mặt Đinh Kiến Quốc nghiêm túc lạnh lùng nói: "Tôi tin tưởng Thanh Thảo." “Cậu phải nhớ kỹ là cậu đã nói câu này." Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng nhìn Đinh Kiến Quốc, rồi cùng Trần Quân Phi đi tìm Trần Thanh Thảo.
Phòng bệnh của Đinh Cảnh Duy chật ních người, bởi vì Trần Quân Phi và những người khác đều ở đây, cho dù Lý Mộc Hoa không muốn bọn họ tới gặp Đinh Cảnh Duy thì cũng bất lực không làm được gì, vì dù sao nếu theo máu mủ thì bọn họ đều là bác của Đinh Cảnh Duy.
"Anh cả, anh hai." Lúc này Trần Thanh Thảo đã không kìm được nước mắt khi nhìn thấy Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo.
Nhìn thấy Trần Thanh Thảo đang khóc, Trần Quân Phi thở dài đi tới ôm Trần Thanh Thảo và nói: "Tại sao em lại khóc? Cảnh Duy cũng không xảy ra việc gì đúng không?" “Em sợ.
Trần Thanh Thào vùi đầu vào trong ngực của Trần Quân Phí, keo áo của Trấn Quân Phi, dui nước mặt và nước mũi vào đó.
Nhìn thấy Trần Thanh Thảo vẫn cư xử như khi còn nhỏ, Trần Quân Phi đột nhiên cảm thấy bất đắc đi và buon cuoi.
Anh ấy giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào mặt Trần Thanh Thảo, khàn giọng nói: "Em gái ngốc, thật sự quả ngốc." “Cảnh Duy sẽ không sao đâu, anh đã tìm được bác sĩ tốt nhất cho cậu nhóc, đừng lo lắng" Phan Huỳnh Bảo vuốt nhẹ vào mái tóc mềm mại của Trần Thanh Thảo và nói.
Trần Thanh Thảo nặng nề sụt sit cảm ơn Phan Huỳnh Bảo: "Cảm ơn anh hai.
"Cảm ơn cái gì? Bọn anh đều là bác của cậu nhóc, vậy tại sao phải cảm ơn chứ?" Phan Huỳnh Bảo có vẻ có chút không vui.
Trần Thanh Thảo lúc này mới không nói cảm ơn nữa.
Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư đã làm một ít súp gà cho Đinh Cảnh Duy, nhờ Trần Thanh Thảo khi đứa trẻ tỉnh dậy thì cho nó uống.
Khi Trần Thanh Thào đang định gật đầu, thì Lý Mộc Hoa từ nãy không nói chuyển đột nhiên lại lạnh lùng lên tiếng: "Cô Châu Sa cô Song Thư tôi nghĩ các cô nên lấy lại món súp gà này đi, tôi sẽ không để Cảnh Duy uống súp gà của các người." “Lỷ Mộc Hoa, cô đang nói cái gì vậy?” Lời nói của Lý Mộc Hoa khiến cho sắc mặt của Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư trông rất khó coi.
Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi cũng muốn nói gì đó, nhưng họ đã bị Lê Châu Sa ngăn lại.
"Tôi đang nói cái gì hả? Tôi đang lo cho con trai tôi, Cảnh Duy trước khi xảy ra chuyện đã uống súp gà, tôi sẽ không làm cho Cảnh Duy lại xảy ra chuyện gì nữa, nên mong là cô Châu Sa và cô Song Thư mang súp gà đi đi." "Lý Mộc Hoa, ở đây không đến lượt cô nói.” Đinh Kiến Quốc từ bên ngoài đi vào, lạnh lùng trừng mắt với Lý Mộc Hoa.
Khi Lý Mộc Hoa nghe được lời mắng mỏ của Đinh Kiến Quốc, trái tim cô ta thắt lại, nước mắt tự dưng chảy ra.
Cô ta bóp chặt tay, nhìn Đinh Kiến Quốc rồi nhỏ giong mắng: "Đinh Kiến Quốc, anh nói ở đây không đến lượt em nói sao? Cành Duy là ai? Nó là con của em, Trấn Thành Thào sinh ra Cảnh Duy thì sao chứ Người ở cùng Cảnh Duy và chăm sóc Duy là em.
"Khi Cảnh Duy bị ốm, nó không chịu tiêm và uống thuốc.
Chính em là người đã ôm và an ủi nó cả đêm, lúc đó Trần Thanh Thảo đang ở đâu chứ? Cô ta không làm gì cả, tại sao lúc này cô ta lại muốn cướp đoạt Cảnh Duy của em chứ?"
Giọng nói của Lý Mộc Hoa phát ra vô cùng sắc bén và chói tai, vang vọng khắp phòng.
Khuôn mặt của Đinh Kiến Quốc trở nên rất khó
Anh nheo mắt lại một cách nguy hiểm, đầy vẻ lạnh coi.
lùng.
“Đinh Kiến Quốc, đừng." Trần Thanh Thảo thấy Đinh Kiến Quốc muốn nổi giận, cô không thể không bước tới nắm lấy cánh tay của anh mà khẽ lắc đầu.
Mặt Đinh Kiến Quốc căng thẳng, nhìn Trần Thanh Thảo thật sâu nói: "Thanh Thảo " “Khụ khụ." Đúng lúc bầu không khí kỳ lạ đang bao trùm trong phòng bệnh, người vốn dĩ đang nằm trên giường bệnh là Đinh Cành Duy, lúc này đã tình dậy.
Cậu bé ho khan một tiếng, phá vỡ bầu không khí lạnh lẻo khác thường trong phòng.
thấy tiếng Đỉnh Cành Duy tỉnh lại, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ lo lắng, đặc biệt là Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư, cùng nhau nhìn Đình Cảnh Duy trên giường bệnh.
"Cảnh Duy, cháu cảm thấy thế nào?"
Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư dịu dàng hỏi Đình Cảnh Duy đã mở mắt.
Đinh Cảnh Duy đầu óc có chút mơ màng, nhìn Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư, giọng nói của cậu bé rất yếu ớt: "Mẹ..." "Cảnh Duy, mẹ ở đây, đừng sợ, mẹ ở đây"
Lý Mộc Hoa lập tức nhào tới giường bệnh, vuốt ve tóc của Đinh Cảnh Duy, hôn lên trán Đinh Cảnh Duy.
Trần Thanh Thảo nhìn những hành động âu yếm của Lý Mộc Hoa đối với Đinh Cảnh Duy, trái tim của cô như bị xé ra thành nhiều mảnh.
“Cảnh Duy.
Khi Đinh Kiến Quốc nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Trần Thanh Thảo, đôi mắt anh tối sầm lại.
Đinh Kiến Quốc đi về phía Đình Cảnh Duy đang nằm trên giường bệnh.
Đinh Cảnh Duy mở to đôi mắt đẹp, nước da tái nhợt khiến cậu bé trông có chút đáng thương,
Cậu bé nhìn Đinh Kiến Quốc, với ánh mắt khảo khát sâu sắc, đưa tay ra như thể anh muốn Đinh Kiến Quốc âm câu.
"Không sao, không sao." Đinh Kiến Quốc nhắc Đinh Cảnh Duy khỏi giường bệnh, nhẹ nhàng nói.
"Bố.
Cảnh Duy khó chịu quá." Đinh Cảnh Duy dựa vào vòng tay của Đinh Kiến Quốc, giọng nói có chút yếu ớt.
"Bố biết, bố biết Cảnh Duy rất khó chịu, bố ở đây rồi, Cảnh Duy đừng sợ."
Đinh Kiến Quốc nhẹ nhàng chạm vào tóc Đinh Cảnh Duy và chậm rãi nói.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Đinh Cảnh Duy, trong lòng Trần Thanh Thảo cảm thấy đau nhói.
khi cô không thể nhịn được mà vươn tay ra định chạm vào mặt của Đinh Cảnh Duy, Đinh Cảnh Duy né bàn tay của Trần Thanh Thảo với vẻ kinh tằm.
"Đây là mẹ ruột của con, Cành Duy, mau gọi mẹ di."
Đinh Kiến Quốc cau mày khi nhìn thấy Đinh Cảnh Duy né tránh.
Dường như Đinh Cảnh Duy muốn chống đối với Trần Thanh Thảo, không biết tại sao khi Đinh Kiến Quốc nhìn Trần Thanh Thảo đau khổ, thì anh cũng rất đau khổ.
Đôi môi Đinh Cảnh Duy nhợt nhạt nói với Đinh Kiến Quốc: "Không, dì ấy không phải là mẹ.
Mẹ sẽ không muốn giết chết Cảnh Duy, Cảnh Duy không có một người mẹ xấu xa như vậy, không có một người mẹ xấu xa như vậy." "Cảnh Duy, mẹ không...!Không có làm hại con".
Những lời nói của Đinh Cảnh Duy như một nhất dao cửa vào tim Trần Thanh Thảo.
Cô rất đau, cũng không thể làm dịu đi loại đau đớn này.
"Dì có, Cảnh Duy sau khi ăn súp gà của dì thì lập tức nôn ra máu, bố, đây là một người phụ nữ xấu xa, bố đừng để bị người phụ nữ xấu xa lừa gạt, Cảnh Duy không muốn nhìn người phụ nữ xấu xạ, không muốn nhìn người phụ nữ xấu xa.
Đinh Cảnh Duy một câu đều là người phụ nữ xấu xa, Trần Thanh Thảo sắp ngã quỵ, cô thậm chí không thể đứng vững được.
Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư đến sau lưng Trần Thanh Thảo, giữ chặt cơ thể của Trần Thanh Thảo để cô không bị ngã.
Đinh Kiến Quốc nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Trần Thanh Thảo, trong mắt anh lóe lên một tia lạnh lùng đáng sợ.
"Bố đã nói rồi, đây là mẹ ruột của con, nếu con còn dám lộn xộn, bố sẽ dậy dỗ lại con đấy "Hu hu hu...!Bố...!Bố bị người phụ nữ xấu xa mê hoặc rồi, đây không phải là bố con, Cảnh Duy không cần bố nữa, không cần “Đinh Cảnh Duy." Mặt Đinh Kiến Quốc trầm xuống, khi anh giơ tay lên định đánh Đinh Cảnh Duy, Trần Thanh Thảo hoàng sơ vội vàng vươn tay ra, nắm lấy tay của Đinh Kiến Quốc.
"Đinh Kiến Quốc, anh đang làm gì vậy?"
Cơ thể của Đinh Cảnh Duy vẫn còn rất yếu, làm sao cậu bé có thể chịu được sự đối xử của Đinh Kiến Quốc như thế này.
“Nó lại làm cho em đau lòng” Ánh mắt Đinh Kiến Quốc lạnh lùng nói với Trần Thanh Thảo.
Trái tim của Trần Thanh Thảo đầy khó chịu và phức tạp, cô nhìn Đinh Cảnh Duy đang khóc ôm Đinh Kiến Quốc, nghĩ về sự chống đối của cậu bé đối với cô, trái tim cô lập tức ngập tràn nỗi buồn không thể nói thành lời.
“Nó vẫn là một đứa trẻ thôi, hơn nữa...!Đều là do em không tốt, Cảnh Duy...!Không chấp nhận em cũng là điều bình thường" "Dì đừng có mà giả vờ tốt bụng nữa, dì là một người phụ nữ xấu xa, dì luôn bắt nạt me con, bây giờ đi còn mê hoặc bố con nữa, dì là người phụ nữ xấu xa nhất trên thế giới này, Cảnh Duy ghét nhất là loại phụ nữ xấu xa như dì, ghét nhất là loại phụ nữ xấu xa như dì.
"Đinh Cảnh Duy có chút tức giận mắng Trần Thanh Thảo, khuôn mặt xinh đẹp tinh xào trần đây lửa giận.
Trong lòng Trần Thanh Thảo đau nhói, bàn tay hơi cứng đờ, cố gắng muốn giải thích nhưng cuối cùng vẫn không cách nào giải thích được.
Cô giật giật môi, vẻ mặt có chút cứng ngắc